Hạ nhân vừa bước đến cửa thì bị tiếng quát làm hắn giật mình dừng lại, sau đó quay người lại hướng về phía đám người.
- Còn có việc sai bảo ạ?
- Không có việc gì, anh cứ đứng lại đó một chút rồi đi cũng chưa muộn.
Nằm trên giường Phan Thái Hùng đưa mắt nhìn qua người hạ nhân rồi cất giọng.
- Đây là Thái Nghĩa, cũng là một người nhà họ Phan, cậu ấy là người đáng tin cậy, bố cậu ấy theo tôi nhiều năm, giờ cậu ấy làm ở trong nhà, là tai mắt của tôi.
- Ồ thì ra là thế, nếu cậu được tin tưởng như vậy thì cứ ở đó một lúc.
Nói xong Thanh Sơn tiến đến gần bàn rồi cầm một trong hai bộ ngân châm lên quan sát rất kỹ lưỡng.
Một lúc sau Thanh Sơn đặt một bộ châm xuống rồi quay mặt nhìn vào đôi mắt Phan Thái Nghĩa rồi cất lời.
- Cậu chắc chắn đây là hai bộ ngân châm cậu chuẩn bị.
- Đúng vậy, đây là hai bộ Ngân Châm tôi đã cất công đến Minh Dược Vương để mua.
Đây là y quán nổi danh nhất của thành phố.
Chẳng lẽ ngân châm này có vấn đề gì sao?
lúc này Phan Thái Nghĩa cất giọng chắc chắn.
- Từ khi mua về, cậu đã bóc ra hay chưa vậy?
- Tôi không hiểu biết những thứ này, bởi vậy khi mua về tôi chưa bao giờ mở ra, vẫn còn nguyên đai nguyên kiện như vậy.
Nghe nói vậy Thanh Sơn tỏ ra ngạc nhiên, trên mặt mang một nét trầm ngâm.
Thấy vậy Phan Thái Hùng cất giọng hỏi thăm.
- Có chuyện gì vậy? chẳng lẽ nói có người đã động tay động chân vào hai bộ ngân châm này?
Thanh sơn cất giọng trả lời
- Nếu như tôi suy đoán không nhầm, khả năng đã có người sờ vào bộ ngân châm này.
- Như vậy có nghĩa là sao? Tôi không hiểu gì?
Phan Như Nguyệt cất giọng tỏ ra khó hiểu.
Không để ý đến câu hỏi của Phan Như Nguyệt, Thanh Sơn nhìn qua Phan Thái Ngĩa.
- Cậu bảo là cậu không mở ra, nhưng cậu nhìn xem dấu vết này có đúng như nguyên bản hay không,
Thanh Sơn đưa lên cho Phan Thái Nghĩa xem chỗ sơ hở trên túi đựng châm.
Sau đó cho tất cả mọi người nhìn xem.
Lúc này Phan Thái Hải cất giọng
- Như vậy hẳn là có ai đó chạm vào, thế từ lúc đưa về tới nay có ai đã cầm vào hay chưa? Cậu có chắc chắn là cậu luôn luôn giữ hai bộ ngân châm này không?
Phan Thái Nghĩa suy nghĩ một lúc như đang cố lục tìm trong trí nhớ của mình xem là đã từng có ai chạm vào bộ ngân châm chưa?
- Thế nào rồi? không nghĩ ra à?
Phan Như Nguyệt thiếu kiên nhẫn cất giọng hỏi.
- Con yên lặng để cho cậu ấy suy nghĩ.
Phan Thái Hải lườm con gái một cái, một lúc sau Phan Thái Nghĩa mới à một cái.
- À, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy khi tôi đi về qua nhà chính, lúc đó bà chủ có gọi tôi lên sửa lại bóng đèn trong phòng của ông bà, vì sợ hỏng bộ ngân châm nên tôi có để ở trước cửa phòng một lúc, mất mấy phút.
- Vậy là trong mấy phút ấy cậu không nhìn thấy bộ ngân châm này đúng không?
- Đúng vậy khoảng hơn năm phút tôi không nhìn thấy, bởi lúc đó bà chủ bảo đóng cửa lại để kiểm tra ánh sáng đã đủ chưa?
Lúc này Thanh Sơn cất tiếng.
- Thôi được rồi, chuyện đã rõ ràng có gì cần thiết tôi sẽ gọi anh phối hợp, giờ a có thể đi được rồi.
Sau khi Phan Thái Nghĩa đi ra khỏi phòng Thanh Sơn cầm túi ngân châm lên rồi