Xung quanh người ta chuyển đi hết, nhưng còn mỗi một hộ đó ở lại, và trong lúc công nhân thi côn, chẳng may đụng chạm vào đất của người đó rồi xảy ra xô xát, thế rồi người chồng không may ngã xuống dưới hố máy xúc dẫn đến tử vong, vả lại nhà này có bốn người, hai vợ chồng và hai người con một trai một gái.
Dường như lục tìm lại trí nhớ, Phan Thái Hùng nghĩ ngợi một lúc rồi lại cất giọng trầm thấp mang nhiều vẻ áy náy.
- Đúng vậy người chồng sau khi tử vong thì người vợ và hai người con cũng đồng ý chuyển đi, nhưng họ di chuyển đến một nơi cách đó không xa, mà không chấp nhận chuyển đến khu tái định cư được chuẩn bị sẵn, và rồi một chuyện bất ngờ hơn nữa xảy ra, đó là sau bốn chín ngày của người chồng xong thì người vợ cũng treo cổ tự tử, để lại hai người con thơ nheo nhóc, nhưng mà điều mà gây ấn tượng mạnh mẽ nhất cho tôi chính là trong đám tang của người vợ, tôi cũng đã có mặt, và khi đến thắp hương cho gia đình người bị nạn, lúc đang thắp hương cho vọ chồng họ thì dường như tôi cảm giác có ánh mắt chăm chăm nhìn tôi từ phía sau, và khi tôi giật mình quay lại thì nhận ra đó chính là ánh mắt của hai người con, từ sâu trong ánh mắt ấy tôi có thể nhận thấy sự hận thù vô cùng vô tận, dường như muốn giết chết tôi lúc đó, và tôi không nghĩ ánh mắt đó có thể xuất phát từ hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi.
- Sau đó chúng tôi đề nghị được nhận nuôi hai đứa trẻ đó, nhưng mà bọn nhỏ không đồng ý, nghe nói hai đứa trẻ được một người cậu nhận nuôi, và trong quá trình đó chúng tôi vẫn luôn chu cấp cho hai đứa trẻ này, cho đến tận lúc chúng trưởng thành.
- Kể từ đó tới giờ cũng đã hơn mười năm vả lại vì tôi cũng có quá nhiều công việc nên không có thời gian để ý và dần quên đi chuyện này, cho đến hôm nay thì tôi mới nhớ lại chuyện này.
Lúc này thì Phan Thái Hùng dừng lại và nét mặt mang một vẻ u sầu, nếu như thật sự hai người con của cặp vợ chồng đó quay lại trả thù thì đúng là một nghiệt duyên, oan oan tương báo, mặc dù không cố ý nhưng cái chết của hai vợ chồng người người ta cũng có một phần trách nhiệm của Phan Thái Hùng.
và trong cuộc sống này không có chữ nếu, có những sai lầm có thể sửa chữa, nhưng cũng có những sai lầm không bao giờ khắc phục được, cứ làm xong rồi xin lỗi thì ai cũng muốn sai cả đời.
Mấy chục năm xây dựng gia tộc, mặc dù không phải là người lương thiện gì, nhưng mà Phan Thái Hùng cũng không phải là một người quá máu lạnh và tàn ác.
Nhưng không nhẫn tâm thì không làm nên việc lớn.
Nghe Phan Thái Hùng kể tới cha con Phan Như Nguyệt cũng không nghĩ rằng để xây dựng được một đội du thuyền lớn như ngày nay thì cũng phải trải qua