Nắm chặt tay mẹ con và bố mẹ quyết định nhảy xuống vực sâu thăm thẳm, càng xuống sâu thì càng tối tăm, bố mẹ cũng không biết điều gì chờ đợi bố mẹ ở bên dưới kia nữa, dường như cái vực đó sâu không có đáy, chúng ta cứ rơi mãi đến lúc hai chúng ta cảm giác một trận quay cuồng rồi ngất đi lúc nào không hay, không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc chúng ta tỉnh dậy thì đã ở ven một khu rừng rậm rạp và hoàn toàn lạ lẫm với chúng ta, lúc này hai chúng ta dìu nhau đi mà không có một phương hướng cụ thể nào.
Lúc mà Dương Thanh Hào kể đến đây thì Hoàng Tuyết Mai đã không thể nào cầm được nước mắt, hai mắt bà ta đỏ như máu, hai hàm răng nghiến chặt một cỗ thù hận khủng khiếp trào dâng trong lòng bà ta, năm đó không những cả làng của bà bị sát hại sạch sẽ không những vậy còn liên lụy đến cả nhà của Dương Thanh Hào, bởi thế trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng có lỗi, đó cũng là nỗi day dứt trong lòng bao nhiêu năm qua, còn Dương Thanh Hào thì giọng càng lúc càng nghẹn ngào, mối hận thù vẫn còn đau đáu trong tâm, ông ta cũng tỏ ra vô cùng giận dữ và thống khổ, hai con mắt đỏ ngầu hai hàm răng cắn chặt vào nhau bật cả máu, sự phẫn hận trào dâng trong lòng.
Còn Thanh Sơn cũng không ngờ rằng bố mẹ của mình lại trải qua những đau thương mất mát và nhiều những nỗi thống khổ như vậy, khác xa hoàn toàn với bao năm qua hai người chăm sóc và nuôi dạy hắn khốn lớn như ngày hôm nay, lúc này hai bàn tay hắn nắm chặt vào thành giường như muốn hứa rằng sau này những nối thống khổ, những sự thù hận những mất mát mà bố mẹ hắn phải chịu đựng thì chính tay hắn sẽ đòi lại công bằng cho họ, và cho cả những người đã từng bị sát hại năm xưa.
Sau đó hắn hướng tới bố mẹ hắn và cất giọng nghẹn ngào.
- Bố mẹ ah, con không ngờ bao năm qua bố mẹ phải chịu đựng nhiều như vậy những nỗi đau thương, kẻ làm con như con vậy mà bao năm qua không hề để ý đến điều đó, chỉ biết sống trong sự đùm bọc và yêu thương của bố mẹ, không biết rằng nhiều nỗi đau đã đưa đến cho bố mẹ, con hứa rằng sau này chính tay con sẽ đòi lại tất cả những đau thương và mất mát cho bố mẹ.
Thế bố mẹ có tìm ra được manh mối về những kẻ đã sát hại những người thân năm xưa không?
Không phải bỗng dưng mà Thanh Sơn nói ra những điều như vậy, trong lúc hôn mê hắn đã được ông lão tóc trắng truyền thụ cho hắn bao nhiêu công pháp võ công cũng như các bí thuật khác về y học cũng như trận pháp và rất nhiều rất nhiều kiến thức khác, bởi vậy mà sau khi nghe thấy cố sự của bố mẹ hắn mà trong lòng trào dâng niềm cảm xúc không thể tả, hắn tự hứa với bản thân sau này phải cố gắng hết sức để đòi lại công bằng cho cha mẹ hắn.
còn vợ chồng Dương Thanh Hào và Hoàng Tuyết Mai nghe Thanh Sơn nói vậy cũng cảm thấy hơi bất ngờ, bởi bì mười mấy năm nay sống chung cùng dưới một mái nhà, họ thừa hiểu con trai của họ tính cách như thế nào, một đứa bé hiền lành, rụt rè nhút nhát vậy mà hôm nay lại có thể cất lên những lời như vậy, chẳng lẽ sau vụ tai nạn đầu óc của nó có vấn đề gì rồi, cộng với lúc nãy Thanh Thanh bảo nó bị mất trí nhớ nữa, chẳng lẽ… nghĩ đến đây hai người nhìn Thanh Sơn bằng một ánh mắt lạ lẫm cảm giác khó hiểu.
Thấy biểu hiện của hai người Thanh Sơn đoán được phần nào hắn phá lên cười rồi trấn an vợ chồng Dương Thanh Hào rằng.
- Con không sao, bố mẹ đừng nhìn con