Khi đám người Huyết ma rời đi, Thanh Sơn bỗng nhiên cảm thán.
Đường giàng hồ khó dẫm
Lục lâm lắm hiểm nguy
Trích câu nói của Lý Văn Dương trong Trung Nguyên Kiếm Khách, suy ngỹ của Thanh Sơn hiện tại cũng không khác gì tâm trạng của Lý Văn Dương lúc ấy, con đường này quả thật không hề dễ dàng đặt bước chân, dù thực lực của Thanh Sơn hiện tại là không hề đơn giản, nhưng mà trong chốn thiên địa này còn có vô vàn những người có thực lực mạnh hơn đang ẩn dấu ở một nơi nào đó, có thể là ở một nơi núi rừng hoang vu, cũng có thể là ở nơi thành thị đông đúc có thể là một ông già bà lão nào đó, cũng có thể chỉ là một tên ăn mày, nhưng mà một điểm chung là mỗi một bước đường đi đến sẽ tiếp xúc đến một cấp bậc cao hơn, đối thủ mạnh hơn.
Lúc này Thanh Sơn nhìn sang Đào Bá Duy âm thầm thở dài, hắn cũng không muốn nhúng tay việc của Huyết Đao Môn, nhưng mà với riêng Đào Bá Duy Thanh Sơn vẫn phải đòi một câu trả lời.
Bởi vì Thanh Sơn đã nhìn thấy cảnh tượng thê tham của những cô gái xấu số bị chú cháu Đào Bá Duy dùng để luyện tà công, giả sư như Bạch My không cứu được Thanh Thanh thì chắc hẳn giờ này cô ấy đã là một cái thây khô.
mà cách làm của Đào Bá Duy quá tàn nhẫn, một người đang sống sờ sờ ra đấy mà phải từng bước từng bước nhìn thấy mình chết từ từ vì mất máu, quả thật là chỉ thua mỗi việc thiên đao vạn quả mà thôi.
Ánh mắt nhìn về phía Đào Bá Duy, rồi đưa tay chỉ về phía Thanh Thanh cất giọng chất vấn.
- Ông muốn dùng máu của cô ấy để luyện công?
Vừa nói trong ánh mắt ẩn hiện một tia sát ý, còn Đào Bá Duy cũng có thể cảm nhận thấy rõ ràng sự tức giận của Thanh Sơn, nhưng mà giờ mọi chuyện cũng dường như đã ngã ngũ, bởi vậy mà ông ta cũng không hề tỏ ra e sợ, ông ta cũng có thể đoán được kết cục của mình sẽ như thế nào, ông ta cười lên một tiếng đầy chua chát.
- Đúng vậy, ta đã từng dung con bé đó với mục đich dùng máu của nó để luyện công,dù sao ta cũng đã dùng rất nhiều thiếu nữ trẻ để luyện công, giờ có thêm một người nữa thì đã làm sao chứ,.
chỉ tiếc rằng mọi chuyện đã không như ta mong muốn, nếu lúc đó không bị Lão Bạch My phá đám, thì giờ này các người có thể đứng đây để nói chuyện với ta hay sao? nếu như luyện thành thì ta đã là vô địch thiên hạ, ai có thể làm gì được ta chứ.
Vừa nói ông ta tỏ ra tiếc hận, sau bao nhiêu năm tìm kiếm mới tìm được một cơ thể hoàn hảo, phù hợp với mọi yêu cầu để tu luyện huyết ảnh ma công, nhưng mà lại bị Bạch My cướp mất, cũng chỉ tại lúc đó thực lực của Đào Bá Duy không thể so sánh với thực lực của Bạch My.
- Số phận đã an bài như vậy, ta cũng không có gì để luyến tiếc, thắng làm vua thua làm giặc, ta cũng không có gì đề bàn giao với các người.
Bây giờ đại thế đã mất, thế thì còn gì mà phải suy nghĩ nữa chứ, cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Tháy Đào Bá Duy tỏ ra như vậy Sơn cũng không muốn dây dưa chuyện này, cho dù hắn có tự tay kết liễu Đào Bá Duy thì cũng không mang ý nghĩa gì, tốt nhất chuyện này vẫn nên để cho Huyết Đao Môn tự xử lý, dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được, và Thanh Sơn cũng muốn rời khỏi nơi náy dù sao cũng đã rời nhà đi mấy hôm, chắc hẳn là cha mẹ hắn cũng sẽ rất lo lắng.
Nghĩ đến đây Thanh Sơn tiến về phía Thanh Thanh, rồi cất tiếng
- Chúng ta cũng nên trở về, đã rời nhà quá lâu rồi chuyện ở đây hẳn là không cần chúng ta nữa.
Thanh Thanh đưa ánh mắt nhìn Thanh Sơn đầy dịu dàng, hai người đã tách nhau mấy hôm, vả lại những gì mà Thanh Thanh đã trải qua cũng vô cùng khủng khiếp với một người chân yếu tay mềm, là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ mà chịu một trận cuồng phong phùi dập như vậy có ai mà không hoảng sợ, cũng may mà lúc đang thập tử nhất sinh thì Thanh Thanh được Bạch my lão quái cứu giúp