Trong nháy mắt!
Sau khi Lý Vi nói ra câu đó, người có mặt đều vô cùng sốc, nhướng mày kinh ngạc.
Bọn họ đều ngớ người, sớm đã nghĩ ra hàng trăm cách đối phó câu hỏi mà đối phương đưa ra, cũng bị câu hỏi trước mắt này làm cho chấn động, tiếp đó, không chỉ ngạc nhiên tột độ mà còn là một sự phiền phức khó có thể nói ra.
Đưa Lý Châu ra tù?
Việc này sao có thể làm được chứ!
Phải biết rằng tổ điều tra được thành lập để điều tra chuyện Lý Châu tham nhũng lần này đều là do người của cấp trên chỉ định, địa vị cực cao, quy trình nghiêm ngặt vượt xa mấy lần so với những chuyện bình thường. Lúc này muốn Lý Châu ra tù, nếu không có chứng cứ chứng minh bà ta hoàn toàn vô tội thì ý muốn này căn bản không thể thực hiện.
Mỗi người bọn họ đều nghĩ tới điều này, Tề Vân cũng vậy.
Thoạt đầu ông ta ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười gượng gạo: “Ông Lý, việc này không cần thiết đâu! Hợp tác với chúng tôi cũng vậy thôi, chúng tôi đều là nhân viên quan trọng trong nhóm của giám đốc Lý, có quyền lực, cũng có kinh nghiệm đàm phán với bốn vị trong lần hợp tác này”.
“Hơn nữa, thật lòng thì giám đốc Lý của chúng tôi đang vướng chút rắc rối, khó có thể tham dự hội nghị hợp tác này, nếu không thì…”
“Nếu không thì sao?”
Lý Vi thẳng thừng ngắt lời: “Thái độ của tôi đã rõ ràng rồi, chính là như vậy, ba người khác đều vậy”.
“Đúng!”
“Thái độ của chúng tôi cũng vậy, nếu giám đốc Lý không tham dự, tôi nghĩ lần hợp tác này không cần phải tiếp tục nữa”.
“Phải”.
Sau khi Lý Vi nói xong, ba người khác cũng phối hợp nói một tiếng, không một ai là kẻ ngốc, bọn họ không thể không nghe ra ý tứ phía sau câu nói này.
Lúc này, khuôn mặt Tề Vân hiện rõ vẻ khó chịu.
Đầu mày dính chặt đủ để nói lên tính nghiêm trọng của vấn đề, quan trọng hơn, thái độ của bốn người họ khiến ông ta không thể ngờ được.
“Ông Lý, ông thật sự muốn vậy?”
Lý Vi gật đầu: “Một tiếng, tôi không muốn đợi lâu, chúng tôi đợi trên máy bay một tiếng, nếu một tiếng sau vẫn không thấy cô Lý tới thì tôi sẽ bảo phi công cất cánh, rời khỏi Thủ Đô”.
“Thái độ đã nói rõ rồi, thời gian cũng đã cho ông rồi, yêu cầu cũng đã nói xong, chỉ cần cô Lý tới, lần hợp tác này chúng tôi sẽ đồng ý kí tên, nếu không…miễn bàn”.
“Chúng ta đi”.
Nói xong, Lý Vi dẫn đầu xoay người, theo đường cũ trở lại cabin, ba người khác cũng nhanh chóng theo sau, căn bản không cho Tề Vân chút cơ hội nào.
“Rầm!”
Tiếp theo, mấy phút sau, chỉ nghe một tiếng thật lớn, cửa cabin đóng chặt.
Bầu không khí cả sân bay bỗng chốc rơi vào im lặng.
Người trong tổ dự án, cấp cao của sân bay, còn có Long Vệ bảo vệ xung quanh đều phân vân, nhưng nhìn Tề Vân, chỉ nhìn thấy nỗi lo lắng tràn ngập trong ánh mắt.
Một người tới trước mặt Tề Vân: “Bây giờ phải làm sao đây? Thái độ của bốn người họ kiên quyết như vậy, chúng ta…có thể làm gì?”
Tề Vân lắc đầu: “Chỉ có thể làm theo lời bọn họ tìm cấp trên đưa ra yêu cầu, hoặc là nói, truyền đạt lại lời của bọn họ cho cấp trên.
“Cái gì?”
Một người khác: “Thật sự phải chịu sự uy hϊế͙p͙ của bọn họ?”
“Uy hϊế͙p͙?”
Tề Vân hung hăng trừng anh ta một cái: “Cái gì gọi là uy hϊế͙p͙? Lẽ nào anh muốn giám đốc Lý bị nhốt trong tù sao? Cô ấy vốn dĩ vô tội, ra sớm một ngày, ra trễ một ngày, tôi chỉ có thể chọn cái đầu tiên, ngoài ra, anh đừng quên tầm quan trọng của dự án lần này, một khi mất đi cơ hội hợp tác với bốn người họ thì sáu khu vực cuối cùng của con đường tơ lụa muốn hoàn thành là điều không thể đạt được”.
“Chúng ta kiên trì nhiều năm như vậy, anh nên biết hợp tác với bốn người này có ý nghĩa thế nào, cấp trên cũng hiểu rất rõ sự liện quan mật thiết trong đó”.
“Lần hợp tác này, chỉ được thành công, không được thất bại”.
Giọng điệu Tề Vân cứng rắn, có lực và vô cùng kiên quyết, từng câu từng chữ lọt vào tai người khác cũng cực kì rõ ràng rành mạch.
Lúc này, có người than thở: “Nếu đã như vậy, chỉ có thể đưa giám đốc Lý quay về, chỉ là…giám đốc Lý có thể về sao?”
“Tôi nghe