*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người ở đầu bên kia không nói nhiều lời.
Ông ta chỉ nói mấy chữ, nói thêm mấy cái tên liền tắt máy.
Nhưng giọng nói trong điện thoại vẫn khủng khϊế͙p͙ như vậy, nổ tung trong đám đông.
Không.
Chính xác là, trong lòng mỗi người của tổ điều tra.
Câu nói đó chỉ có một ý nghĩa: Lập tức thả người ra, thả Lý Châu ra!
Nếu nói cả Thủ Đô chỉ một người có quyền nói ra câu nói đó, đưa ra mệnh lệnh đó, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể là “Người phát ngôn” nắm mọi quyền lực đến từ Triều Đình, nhân vật trăm công nghìn việc.
Ông ta...
Ông ta...
“Cạch!”
Điện thoại, tuột khỏi tay Hiên Viên Thâm rơi xuống đất, ông ta không thể ngờ hội nghị thẩm tra hôm nay không cần đợi kết quả giám định chứng cứ cuối cùng của ông Cổ đã kết thúc rồi.
Lý Châu...có thể ra ngoài!
Mọi người đều nhận thức được điểm này.
Vương Quân chau mày, sau đó không biết nghĩ điều gì, thở dài một tiếng.
Lý Hải Nha lại lập tức bước tới bên cạnh Lý Châu, lạnh nhạt lườm một nhân viên trong tổ điều tra, vươn tay lấy chìa khóa từ trong tay anh ta, đích thân mở còng tay trên cổ tay của Lý Châu.
“Không...không thể nào…”, Hiên Viên Thâm không thể tin nổi: “Sao cấp trên lại đồng ý thả người? Tại sao…tại sao?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải…không phải vậy…”, khuôn mặt ông ta tràn đầy nghi ngờ, không thể tin những gì xảy ra trước mắt, đừng nói hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu trong kế hoạch, quả thật xảy ra quá nhiều bất ngờ.
Lưu Hải trở mặt.
Cổ Thu nhúng tay vào.
Bây giờ ngay cả ông lớn phía trên kia cũng trực tiếp ra lệnh thả Lý Châu ra.
Mỗi đòn tấn công đều như thiết sa chưởng khiến Hiên Viên Thâm đời thứ hai nhà Hiên Viên này không kịp trở tay.
Mà sau khi cuộc gọi kết thúc, tất cả đều ý thức được một điểm nữa, hội nghị thẩm tra lần này đã không cần đợi kết quả bằng chứng ông Cổ nhờ người giám định nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Vương Quân dẫn đầu nói: “Tôi thấy cũng không cần thẩm tra nữa đâu, hội nghị thẩm tra hôm nay đến đây kết thúc! Dựa theo sắp xếp ban nãy đem nhân chứng Lưu Hải xuống dưới thẩm vấn kín, ngoài ra, tạm thời cách chức phụ trách tổ điều tra của Hiên Viên Thâm”.
“Rõ!”
Ngoài cửa, mấy nhân viên đi theo Vương Quân lập tức đi vào, lấy còng trong tay khóa hai tay Lưu Hải lại.
“Cách!”
Khoảnh khắc chiếc còng chạm vào da thịt, từng đợt khí lạnh thấu xương ập tới.
Vẻ mặt Lưu Hải căng thẳng, tiếp đó ngớ người một lúc, làm thế nào cũng không có phản ứng, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng thì đã bị người đưa vào phòng thẩm tra.
Lưu Hải Nha than thở với Lý Châu: “Tiểu Lý, uất ức cho cô rồi”.
Lý Châu: “Không sao, không uất ức, tôi tôn trọng mọi quyết định của cấp trên, dù sao cũng là lo nghĩ cho kinh tế của đất nước”.
Bà ta lắc đầu, hoàn toàn không vì chuyện này mà trách móc bất cứ ai.
“Nghĩ như vậy là tốt, được rồi, trong lòng cô không oán trách là được, phải biết cấp trên vô cùng coi trọng chuyện của cô lần này cho nên mới phái mấy người chúng tôi tới tham dự hội nghị thẩm tra, nói cho cùng, cấp trên cũng không tin cô là người có thể tham nhũng, chỉ riêng tập đoàn nhà họ Lý do anh cả cô quản lý cũng đủ nuôi sống mấy triệu người, đối với cô tiền không tính là gì”.
“Đương nhiên, tôi nói vậy cũng có chút không rõ ràng, nhưng ý tứ chính là như vậy, cấp trên tín nhiệm cô, nhưng mà để bịt miệng mấy người kia, vì không muốn xảy ra ảnh hưởng và phiền phức nên mới làm vậy”.
“Hy vọng cô hiểu”.
Lưu Hải Nha tận tình khuyên bảo, lời nói không hề khó nghe, ông ta là đang giảng hòa, đứng trên góc độ của ông ta, nếu để những người vào Triều Đình sau này ôm lòng thù hận, không phải là một tin tốt, mà ông ta cũng biết rõ, trường hợp nào nên nói những lời nào, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma.
Nghe nói lời này, lòng Lý Châu cũng hiểu rõ như gương, cô ta gật đầu: “Ông yên tâm đi! Ông Lưu, tôi rất rõ tâm ý của cấp trên”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Vương Quân lúc này mới nói: “Tiểu Lý, đi đi!”
“Haiz”.
Cuối cùng có thể đi rồi.
Ba ngày ba đêm liền ở trong tòa nhà này hầu như chưa từng chợp mắt, sau khi trở về phải ngủ một giấc mới được, nhưng mà trước khi rời đi, cô ta còn phải…
Lý Châu bước tới trước mặt Cổ Thu, nhìn thầy của mình ở khoảng cách gần thế này, Lý Châu phát hiện sắc mặt của Cổ Thu đã nhợt nhạt đi nhiều,