Về đêm, gió thổi nhè nhẹ, mặt hồ phẳng lặng.
Trong khu vực sân sau của bệnh viện Quân Khu 4 ở Thủ Đô, Mặc Bạch đẩy xe lăn của Diệp Lâm, bọn họ đứng dưới ngọn đèn đường nào đó, nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt.
Sắc mặt của hai người trông hơi khó coi, thậm chí còn mơ hồ phát ra sức ép đại đạo của mình lên trên người đàn ông trung niên này.
Cũng may cảnh giới của Phong Thanh Dương đã lên đến bán bộ nhập thánh, đối mặt với sức ép của hai vị võ giả này, ít nhất ông ta có thể dùng khí kình mạnh mẽ của mình để cố gắng chống đỡ!
Cũng không biết cảnh tượng này đã kéo dài bao lâu, một chiếc lá nhẹ rớt xuống trên mặt hồ, cuối cùng Phong Thanh Dương cũng không thể cầm cự được nữa.
"Phụt!"
Một ngụm máu tươi trào từ cổ họng lên, dữ dội phun ra.
Tiếp đó, ông ta cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, hai chân khụy xuống tại chỗ, quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt tái mét nhìn vũng máu của mình trên mặt đất.
Sau đó…ông ta vừa bất lực vừa tức giận, siết chặt lấy ngực mình, chỉ có thể nhìn hai người kia cười.
"Có cần thiết phải đến mức này không? Ở trước mặt hai người, tốt xấu gì tôi cũng là một hậu bối..."
Phong Thanh Dương cười gượng nói.
Diệp Lâm đánh hắng một cái rồi nói: "Chỉ cần trả giá bằng một ngụm máu liền có được quyền tự do đi lại ở Hoa Hạ.
So với cách đối xử của những người khác ở vùng đất Tu La, ông còn có gì không vừa lòng nữa?"
"Huống hồ, nếu như chuyện quỳ trước mặt hai người chúng ta bị truyền ra ngoài thì ông cũng không bị mất mặt, thậm chí còn có thể cảm thấy kiêu ngạo, dù sao ngay cả mấy kẻ phong thánh của chùa Hàn Sơn cũng không đủ tư cách để quỳ trước mặt tôi".
Nói đến đây, khóe miệng Diệp Lâm khẽ nhếch lên, cảm thấy có chút kiêu ngạo không thể giải thích được.
Nghe vậy, Phong Thanh Dương chợt ngây người một lúc, sau đó nói: "Cho dù là như vậy thì cũng phải nể mặt vị Lưu Mỗ kia một chút, tốt xấu gì cũng nhẹ tay thôi chứ…nôn ra máu rồi, tôi phải tốn bao nhiêu thời gian mới khôi phục lại được đây?”
"Cho ông cái này”.
Nghe thấy Phong Thanh Dương nói vậy, Mặc Bạch đang đứng sau xe lăn phất tay áo, một viên đan dược trực tiếp bay ra ngoài.
Phong Thanh Dương nhanh chóng vươn tay bắt lấy, trong nháy mắt viên đan dược kia đã nằm gọn trong tay.
Mặc Bạch lạnh lùng nói: "Nuốt đi, khí kình vận hành trong vòng ba ngày sẽ khôi phục lại.
Nể mặt vị Lưu Mỗ nhà ông, viên đan dược này, cho ông đó".
“Đa tạ thánh y”, Phong Thanh Dương cảm ơn, sau đó ngửa cổ lên, bỏ viên đan dược vào miệng, lập tức nuốt xuống.
Mấy phút sau, sắc mặt của ông ta đã trở lại bình thường.
Diệp Lâm nói: "Nói đi! Vị đó lần này bảo ông đến thủ đô gặp tôi là muốn nhắn nhủ với tôi chuyện gì? Hay là muốn tôi chuyển lời?"
Phong Thanh Dương chắp hai tay lại, cung kính cúi người nói: "Thứ nhất, ông ấy nhờ tôi nhắn với hai người một chuyện, ông ấy đã vượt qua được lôi kiếp!"
"Gì cơ?"
Lời này vừa nói ra.
Xoẹt!
Sắc mặt Diệp Lâm đột nhiên thay đổi.
Lôi kiếp?
Không cần hỏi nhiều, Diệp Lâm biết lôi kiếp là gì!
Đó là thử thách giúp người phong vương đạt được sự công nhận của thiên địa và có đủ tư cách để trở thành thần, Lưu Mỗ là quan chủ của Chí Nam Quan Hải, là một người phong vương, vào hai mươi lăm năm trước tin tức này đã được truyền ra ngoài, bây giờ lại vượt qua được Lôi Kiếp, dù có nói ông ta xếp thứ ba trong võ giới thời bấy giờ cũng không ngoa!
Theo hiểu biết của Diệp Lâm, trên thế giới này tổng cộng chỉ còn lại mười vị phong thánh, trong đó chỉ có hai vị thành công vượt qua được lôi kiếp, tám vị còn lại đều đang bế quan.
Hai người phong thánh thực sự kia, có một người đến từ Hoa Hạ, đệ tử của ông ta chính là người sáng lập ra Quốc Phái.
Người phong thánh còn lại là người thuộc một bộ tộc cổ đại nào đó ở phương Tây, nghe nói ông ta chính là nhà đầu tư của một gia đình kinh doanh khoáng sản cực kỳ giàu có nào đó.
Mà hiện tại, Chí Nam Quan Hải, một trong ba vùng đất lớn của Tu La, đã xuất hiện một người phong vương vượt qua được lôi kiếp.
Nói cách khác, ở một khía cạnh nào đó, Chí Nam Quan Hải đã có được một nguồn sức