Cuộc nói chuyện của đêm nay không đi đến một kết quả tốt, ít nhất việc công bố thân phận của Vu Kiệt vẫn chưa đạt được sự thống nhất của hai bên, dù là Diệp Lâm hay Mặc Bạch, hoặc là ông cụ Lý đang ngồi trước cửa sổ phòng bệnh nghe âm thanh trong điện thoại đều chọn từ chối!
Bọn họ mãi mãi vẫn không quên được lý do Lưu Ngọc mẹ Vu Kiệt chết!
Đó là vì thân phận của anh.
Là thân phận của Chí Nam Quan Hải, một trong Tam Đại Tu La.
Bọn họ lo lắng chuyện tương tự sẽ xảy ra, tuy nay võ giới của Họa Hạ đã dần có Quốc Phái dẫn đầu để che chở cả thiên hạ, nhưng thế hệ sau của các gia tộc và giang hồ vẫn có những vấn đề khác nhau, đi chạm vào điều cấm kị của võ giới tại thời điểm này không phải là một tin tức tốt lành gì.
Thái độ đối với Tu La, thiên hạ cũng sẽ không nương tay một chút nào.
Kết quả là cuộc nói chuyện đó kết thúc lúc tám giờ tối, nhưng điều duy nhất khiến Phong Thanh Dương thấy được an ủi là hai thánh nhân đó vẫn nể mặt ông ngoại Vu Kiệt, nói chung vẫn đồng ý để ông ta bảo vệ thiếu chủ.
Khi họ tưởng chừng như mọi chuyện sẽ kết thúc như thế vào hôm nay thì một địa phận khác của tổ chức Tu La là Huyết Cương Bắc Băng ở một nơi xa trên thế giới, dưới một ngọn núi băng rực lửa, một người đàn ông trung niên khắc đầu phù ấn màu đỏ nâu trên người, chậm rãi mở to hai mắt.
Sau đó, quỳ dưới đất chính là những cao thủ mà Huyết Cương Bắc Băng cử đi để đối phó với Vu Kiệt!
Bấy giờ, cả người bọn họ run run, dù là hơi thở hay ánh mắt đều lộ ra hai chữ sợ hãi, bởi vì người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trước mặt bọn họ chính là vương của Huyết Cương Bắc Băng!
Phong Thánh Giả, Lưu Hỏa!
Phong Thánh Tầng Bảy!
“Chưa bắt được hả…”, Lưu Hỏa khẽ nỉ non, dưới chân là dòng nham thạch nóng chảy liên tục bốc khói.
Trong đầu bất giác hiện lên thị thể của Viêm Long cùng với cái chết cực kỳ thảm thiết của người truyền thừa, bản thân là vương của tổ chức Tu La này nhưng lại không thể bảo vệ được những người cần phải bảo vệ, để bọn họ liên tục bị giết ở Hoa Hạ, thù này không báo thì còn gì là vương?
Khóe môi hắn ta nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
“Còn cần các ngươi để làm gì nữa?”
Xoẹt!
Những lời đó vừa thốt ra thì đội trưởng của đội lập tức dập đầu nhận tội với Lưu Hỏa: “Vương tha mạng, xin hãy tha mạng, tôi… Chúng tôi thật sự không còn cách nào!”
“Không còn cách nào?”
Lưu Hỏa ha lên một tiếng: “Từ lúc điều tra được tin tức về thằng ranh Vu Kiệt đó thì ta đã cử các ngươi đuổi giết, dù là lũ lính đánh thuê vô dụng hay bọn sát thủ kiến hôi đó cũng không thể lấy được tin tức nhanh bằng các ngươi, bây giờ các ngươi lại nói với ta rằng mình chẳng thấy nổi bóng dáng nó?”
“Đó không phải là vô dụng thì còn là cái gì?”
Tin tức đó là tin Vu Kiệt dẫn theo hai mươi chiến sĩ Long Tiễn ra biên cương Tuyết Trại để lấy tâm liên.
Từ phút đầu tiên tin tức này được gửi đến, kẻ xuất phát đầu tiên chính là người của Huyết Cương Bắc Băng, để báo thù, bọn họ sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để Vu Kiệt chết không có chỗ chôn, ai lại ngờ được rằng Thánh Giả Viên Long sát tâm sôi sùng sục cố tình tham gia vào hoạt động lần này lại bị kẻ thù dẫn vào cái bẫy thủ đô, giết chết ngay tại chỗ, còn bị người ta xem là công cụ để hợp pháp hóa lý do vượt biên chấp hành nhiệm vụ.
Những người đầu tiên xuất phát còn chẳng thấy nổi một cái bóng của Vu Kiệt.
Sau khi biết được sự thật, vương của Huyết Cương Bắc Băng đã nổi cơn thịnh nộ, hận không thể tự tay xé nát bọn vô dụng này.
“Nói đi!”, Lưu Hỏa bất mãn hỏi.
“Tôi… Tôi…”, đội trưởng nọ suy nghĩ rồi bất đắc dĩ nói: “Vương, chúng tôi… Chúng tôi không bằng tên đó, tên Vu Kiệt đó hành động hoàn toàn không giống với những kẻ trong đội đặc chủng của bọn người thường, suy nghĩ và hướng hành động của hắn toàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của chúng tôi, nên mới…”
“Thế nên…”, Lưu Hỏa nheo mắt lại: “Kẻ địch quá mạnh chính là lý do các ngươi thất bại, đúng không?”