Vu Kiệt xuất phát.
Một tiếng sau, anh mang theo hành trang, bắt đầu cuộc hành trình một lần nữa.
Chuyến đi này không phải vì đại nghĩa, cũng chẳng liên quan đến ân oán, chỉ vì không muốn làm trái lời hẹn ước.
Trước khi người anh em tốt Vương Tam qua đời, chính miệng Vu Kiệt đã đáp ứng cả đời này sẽ chăm lo cho gia đình của anh ta.
Hôm nay, bởi vì ân oán giữa anh và gia tộc Thánh Đường, mà Lâm Nhã bị đánh lén, sau đó bị bắt cóc.
Nếu như anh không đi… thì sao có mặt mũi đối diện với Vương Tam ở nơi chín suối.
Chuyến này… nhất định phải đi.
Đây là những lời cuối cùng anh nhắn lại cho Dương Cẩm Tú, kèm theo đó là một câu xin lỗi.
Biết rõ lần này có vô vàn nguy hiểm, nhưng Vu Kiệt vẫn muốn đi.
Đây cũng là đạo của anh.
…
Tại bệnh viện Quân Khu 4 Thủ đô, ba ông lão đều đã nhận được tin tức này, ngay sau khi Mạc Vãn Phong cho người đưa tin đến, cả ba liền đi lên sân thượng của tòa nhà.
Đứng ở đây có thể nhìn bao quát thành phố trong phạm vi 20km, thu hết vào mắt từ trung tâm thành phố cho đến vùng ngoại ô.
Trời mưa rả rích.
Y tá giúp bọn họ cầm ô.
Vẻ mặt Diệp Lâm vô cùng lo lắng, bất giác, ông ta nhớ đến những lời mà Phong Thanh Dương đã nói đêm qua, ngước mắt, không khỏi nhìn sang Mặc Bạch.
Mặc Bạch nói thẳng: “Dẹp bỏ suy nghĩ đó đi, phải bó thạch cao đủ hai mươi ngày nữa, chân của ông mới có thể hoạt động.
Hơn nữa, dù có thể hoạt động, cũng không thể nào tiến hành chiến đấu cường độ cao được.
Một kiếp này, đành để Tiểu Kiệt tự mình độ mình mà thôi!”
Diệp Lâm híp mắt: “Hẳn là ông biết rõ hơn tôi, kẻ địch ngoài lãnh thổ có bao nhiêu? Đám người điên trên khắp thế giới đều mơ tưởng mạng của Tiểu Kiệt, ông chớ có quên, Huyết Cương Bắc Băng có bao nhiêu người!”
Lúc này, ông cụ Lý lại ngắt lời: “Thế nhưng nếu hùng ưng không tự mình đối mặt với trời xanh thì đến bao giờ mới có thể giương cánh bay lượn?”
“Trước kia chỉ là trò vặt vãnh, sắp tới đây, cái mà thằng bé phải đối mặt mới là khiêu chiến thật sự.
Tứ Thánh Tử của chùa Hàn Sơn cùng lắm chỉ có thể xem như giết gà dùng dao mổ trâu mà thôi, gia tộc Thánh Đường mới xứng là kẻ địch ngang tầm”.
“Theo tôi lý giải, người của gia tộc kia dường như nắm giữ một loại bí pháp nào đó, không giống như võ học của Hoa Hạ ta, thứ bọn họ có được càng giống với… cướp đoạt hơn!”
Diệp Lâm nhíu mày: “Nói là nói thế, nhưng…”
Mặc Bạch: “Không nhưng nhị gì cả, cũng đã đến lúc để thằng bé tự mình đi đối mặt, đến khi ba người chúng ta trăm tuổi, chẳng phải chỉ còn mình nó sao, dù cho hiện tại vị kia đã thành công vượt qua lôi kiếp, thì đã sao? Chẳng lẽ ông ta thật sự dám dùng lực lượng một người đối chiến với các nước à?”
Mặc Bạch hỏi lại khiến Diệp Lâm không cách nào phản bác, ông ta không tìm được câu trả lời, bởi lẽ, trong lòng Diệp Lâm cũng hiểu rõ, Vu Kiệt tránh không khỏi trận chiến này, dù là bất kỳ ai, cũng không thể ngăn cản thằng bé đi chuyến này, và cũng sẽ không có ai có thể mọi lúc mọi nơi giúp nó!”
Có lẽ, tổ chức Đệ Nhất sẽ giúp được gì đó!
Có lẽ, Quốc Phái sẽ giúp được.
Có lẽ, người của Chí Nam Quan Hải cũng có thể giúp.
Nhưng…
Chỉ có chính Vu Kiệt mới có thể thật sự giúp được bản thân mình.
Ông cụ Lý lẳng lặng nhìn cơn mưa bao trùm thành phố, cuối cùng, cụ hít sâu một hơi: “Có lẽ… chúng ta xuất viện được rồi!”
…
…
Cùng lúc đó, ngay khi Vu Kiệt rời khỏi lãnh thổ, ở Thiên Thành xa xôi, Thượng Quan Bắc cũng nhận được tin tức.
Từ sau chuyện ở chùa Hàn Sơn, cái tên Vu Kiệt đã để lại dấu ấn sâu đậm trong đầu rất nhiều người, tất cả những người có mối quan hệ lợi ích dù là ngoài sáng hay trong tối cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Anh đã gặp phải chuyện gì?
Anh đã làm gì?
Anh đi nơi nào? Tất cả đều không thoát khỏi mắt bọn họ.
Chẳng mấy chốc, tin tức Vu Kiệt xuất ngoại vì Lâm Nhã lập tức được đưa đến biệt thự của Thượng Quan Bắc.
Đứng ngắm nhìn cơn mưa như trút nước, Thượng Quan Bắc vân vê một mảnh lá phong trong tay.
Trên mặt hắn ta nở một nụ cười hiếm hoi: “Chú Tề, sắp hết thu rồi!”
Quản gia đứng bên cạnh liền cúi người, gật đầu: “Cậu chủ, sắp bước vào mùa đông rồi!”
“Đúng vậy, sắp vào đông, nếu như tôi đoán không sai, cơn bão ngoài khơi…