Ở một nơi xa xôi, trong một tòa lâu đài ở vùng ngoại ô thủ đô Lập Kiên, một người thanh niên đang thưởng thức món gà tây cùng với rượu nho.
Đây là đặc sản của vùng đất này, và cũng là món ăn ngày lễ.
Mùa thu sắp qua đi, thời điểm cận đông cũng là lúc vùng đất này chào đón ngày lễ mừng năm mới.
Trong ngày này, phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập tiếng cười cùng sự thoải mái, thế nhưng Rothschild Tiêu Hán lại không hề rời khỏi lâu đài, vẫn tiếp tục xử lý công việc của gia tộc.
Sau trận chiến lần đó, Rothschild Tiêu Hán thành công kế thừa Vương vị của gia tộc Rothschild, có sự giúp đỡ của ông Jack, cộng với hai mươi năm thu phục lòng người, đối với cậu ta, con đường kế thừa toàn bộ sản nghiệp của gia tộc không có bất trở ngại nào.
Đương nhiên, người dám cản trở đều phải chết dưới họng súng của quản gia Jack, đã có lúc, ông ta phải chịu rất nhiều áp lực, chỉ có thể cúi đầu trước người đứng đầu gia tộc, nhưng hiện tại, trong lòng ông ta tràn đầy cảm kích, thật sự bội phục và cam nguyện thuần phục vị tân vương này.
Lại nói, dấu vết của trận loạn chiến trong phạm vi mấy km xung quanh tòa lâu đài này đã được xóa sạch, thi thể của đám lính đánh thuê đã chết trên mảnh đất này đều bị Rothschild Tiêu Hán cho người xử lý sạch sẽ, không để lại một chút vết tích nào.
Cuộc sống vẫn diễn ra như thường.
Điểm khác biệt duy nhất chính là từ sau khi Rothschild Tiêu Hán ngồi lên vương vị, đã ra lệnh cấm người trong tộc tham gia vào những phi vụ đen tối, dần dần, xí nghiệp của gia tộc đã thoát khỏi vũng bùn, được thanh tẩy và mọi việc cũng đi vào quỹ đạo.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, không chỉ giảm bớt rất nhiều mối nguy tiềm ẩn, còn khiến cho gia sản của gia tộc Rothschild tăng lên hơn gấp đôi so với số ban đầu.
Những người anh em trong gia tộc đã từng xem thường cậu ta, chết thì chết, trốn thì trốn, cái gọi là tay chân thân tình, đã sớm vỡ nát kể từ khi cậu ta tận mắt nhìn chị gái Lina cùng cha khác mẹ với mình rơi từ trên máy bay xuống rồi.
Trong mắt cậu ta chỉ có một người: Vu Kiệt!
Đó là vị ân nhân đã giúp cậu ta sống tiếp, hơn nữa còn thành công lấy lại những thứ này.
“Vương, cậu cảm thấy bữa tối có ngon không?”, quản gia Jack cẩn thận bước đến, dò hỏi.
Tiêu Hán mỉm cười: “Rất ngon miệng, cám ơn ông, ông Jack, tôi rất thích món gà tây hôm nay, nếu như có thể, buổi tối tôi còn muốn ăn nữa”.
Jack đáp: “Đương nhiên là được, tôi rất vui vì có thể chuẩn bị bữa tối cho cậu!”
Nói xong, Jack lập tức đi xuống căn dặn nhà bếp.
Còn Tiêu Hán, sau khi thưởng thức bữa ăn, cậu ta quay về thư phòng của mình, nhìn một đống tài liệu trên bàn, vẻ mặt cậu ta có hơi mất kiên nhẫn.
Có đôi khi, phát triển là một điều đau khổ, một mặt thu được nguồn tài chính khổng lồ, mặt khác lại phải lao tâm lao lực vì chuyện kiếm tiền, không có một chút thời gian để hưởng thụ cuộc sống.
Mấy lời mang theo một chút hơi hướm của Versailles này khiến Tiêu Hán cảm thấy rất thú vị, nó vô cùng phù hợp với cuộc sống hiện tại của cậu ta.
“Không biết hiện tại Đổng Sinh thế nào rồi?”
Nhìn về phương đông xa xôi, Tiêu Hán chợt cảm thấy lòng đầy phiền muộn, đứng càng cao, sẽ càng cô độc, bạn bè bên cạnh rất ít, thậm chí là không có một ai.
“Cậu chủ, cậu còn chưa nghỉ ngơi à?”
Bên ngoài phòng làm việc, ông Jack bưng một tách trà xanh đến, khẽ gõ cửa, hỏi.
“Vào đi! Ông Jack!”
Nghe vậy, quản gia cũng không tiếp tục khách sáo, lập tức đẩy cửa bước vào.
Khi nhìn thấy Tiêu Hán đang phiền lòng vì chuyện kinh doanh của gia tộc, ông ta thở dài, nói: “Vương, cậu không cần thiết phải đích thân đi hỏi chuyện kinh doanh của tập đoàn, những chuyện thế này, có thể giao cho một người đáng tin xử lý!”
“Cậu đã làm việc liên tục ba mươi hai tiếng rồi, cũng nên nghỉ ngơi!”
“Nghỉ ngơi!”
Tiêu Hán lắc đầu: “Ông thấy đó, sự nghiệp của chúng ta không cho phép chúng ta nghỉ ngơi.
Bởi vì những chuyện mà bố tôi đã làm,