Đối với Rothschild, sự xuất hiện của Vu Kiệt đã khiến gia tộc cổ xưa tăm tối này một lần nữa được tái sinh.
Bất kể là vương quyền hay phương hướng phát triển nội bộ xí nghiệp cũng đều vì anh ta mà thay đổi hoàn toàn.
Hơn thế nữa, vị Vương của bọn họ, Rothschild Tiêu Hán, tôn sùng người đàn ông này như một vị Thần.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Vu Kiệt, chứng bệnh nan y của Tiêu Hán đã được chữa khỏi như một kỳ tích, lần thứ hai gặp lại anh, Vu Kiệt đã bày ra sức chiến đấu mạnh mẽ, chỉ với hai phương diện này, đủ để vị Vương của gia tộc Rothschild cam lòng thần phục.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Tiêu Hán lập tức điều động chiếc ô tô sang trọng nhất của gia tộc, đi thẳng đến bờ biển vùng ngoại ô.
Cậu ta muốn đi đón vị anh hùng của mình.
Đồng thời, cũng là đón vị ân nhân mà mình luôn cảm kích.
Tuy nhiên, đối lập với cảm xúc kích động và hưng phấn của Tiêu Hán, vẻ mặt quản gia Jack lại lộ vẻ thấp thỏm, bất an.
Trên đường đến làng chài, lộ trình càng lúc càng ngắn dần, sự lo lắng trên mặt quản gia Jack cũng càng thêm sâu sắc, nhưng vì e ngại địa vị của Vu Kiệt trong lòng tân vương Rothschild Tiêu Hán, nên ông ta không dám nói lời nào, cũng không dám ngăn cản.
Khoảng nửa tiếng sau, xe của gia tộc Rothschild đã đỗ ở làng chài.
.
truyện ngôn tình
Hiện tại là ban đêm, mưa to gào thét trên bờ biển, mặt biển bị cuồng phong thổi bay, tạo thành từng đợt sóng, đánh mạnh vào bờ.
Làng chài này rất quen thuộc.
Trong ký ức, từng có một ông lão chèo chống giữa mưa to gió lớn, mang Vu Kiệt đến đây trên một con thuyền nhỏ.
Bên hông ông lão kia giắt một cái rìu đốn củi rỉ sét, khuôn mặt với nét cười hiền lành, ông ta rất thích ngậm thuốc lá ở khóe miệng, lúc giết người, động tác cũng rất nhanh nhẹn.
Nhưng ký ức rõ ràng nhất trong đầu Vu Kiệt chính là cái đêm trăng trên biển kia, ông lão ấy đứng thẳng lưng, nhìn về cố thổ Hoa Hạ, làm động tác chào với ca-nô.
Đó là tư thế chào chuẩn mực nhất.
Cũng là tư thế chào… cuối cùng.
Có vài người đã ra đi.
Có vài người vẫn còn sống.
Vì lẽ đó, người còn sống, vẫn tiếp tục sống, mà người đã ra đi, cũng vẫn tiếp tục sống trong ký ức.
Ông cụ Hoàng vẫn luôn sống trong ký ức của Vu Kiệt.
Dưới ánh trăng, đối mặt với sóng biển, vài dòng trên bãi biển, khắc tên ông cụ Hoàng.
Ánh trăng phủ lên khuôn mặt gầy gò của Vu Kiệt, trên vai anh vác một khẩu súng bắn tỉa, cũng như nhiệm vụ vừa rồi, anh ăn mặc cực kỳ đơn giản.
Vu Kiệt đứng đó, trong tay là một vốc cát vàng, gió thổi bay những hạt cát khỏi tay anh, rơi xuống trên tên của ông cụ Hoàng.
“Ông Hoàng, tôi đến thăm ông!”
Lần này đến đây, Vu Kiệt quyết định đến thăm ông ta.
Lúc trước, nếu như không có sự giúp đỡ của ông cụ Hoàng, e là anh không thể bình an vô sự mang theo thi thể của đồng đội từ Lập Kiên về nước, và sau đó, cũng bởi vì anh, ông ta mới bị giết hại dã man bởi đám người của Huyết Cương Bắc Băng.
Tất cả đều là lỗi của anh.
Theo lý mà nói, đến cái tuổi này, ông cụ Hoàng đã có thể về hưu, an hưởng tuổi già rồi, nhưng có ai ngờ…
Vu Kiệt rơm rớm nước mắt, ngồi xổm xuống: “Ông Hoàng, ông an tâm đi đi nhé! Thi thể của ông đã được an táng dựa theo quy cách cao nhất của tổ chức Đệ Nhất, mặt khác, ông cũng chớ lo lắng, chú Mạc đã chuyển tiền trợ cấp cho người nhà của ông, tôi còn nghe nói, con gái ông đã về nước, là một nhà khoa học đấy, vừa về nước liền được tuyển vào viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật của quân đội, hiện tại, cô ấy cũng giống ông, cống hiến cho đất nước!”
“Ông có thể an tâm!”
Có thật sự an tâm hay không?
Chẳng ai biết được điều đó!
Người chết rồi, mắt khép lại, tim ngừng đập, đầu óc rơi vào một vùng tăm tối, không có âm thanh, không có nhiệt độ, không cảm giác được thời gian đang trôi qua, dù có nhiều hơn nữa, nói cho cùng, cũng chỉ là người còn sống tự an ủi mình mà thôi.
Lúc anh vừa nói xong câu đó, chợt, sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Nếu là ngày trước, tiếng bước chân này sẽ khiến Vu Kiệt cảnh giác, hơn