Bầu không khí bỗng nhiên tràn ngập sát khí.
Đúng lúc Hạ Viên vừa nói xong thì một luồng khí kình mạnh mẽ từ trên người hắn ta bạo phát ra ngoài, hình thành một cái lồng cuồng bạo trong hư không, giam cầm không gian chung quanh hai người bọn họ.
Thiên Địa Tù Long đại đạo!
Đây chính là đạo của Hạ Viên!
Sắc mặt Vu Kiệt thay đổi, anh không hề nhúc nhích, điều động toàn bộ khí kình tỏa ra bao trùm khắp cơ thể, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Viên một cái.
Không quen biết!
Từ trước đến nay, anh chưa từng gặp người này một lần nào cả.
Vậy không phải bằng hữu thì chính là kẻ thù.
Đối mặt với đối thủ xuất hiện đột ngột, Vu Kiệt rất bình tĩnh, anh vẫn tiếp tục đọc báo, hai chân gác chéo cũng không hề bỏ xuống.
“Mày là ai?”, Vu Kiệt hỏi.
Hạ Viên: “Người giết mày”.
Vu Kiệt: “Ra tay ở đây?”
Hạ Viên lắc đầu: “Đương nhiên là không, chỉ có điều, trước khi giết người, tao có thói quen trò chuyện vài câu với lũ kiến sắp chết, đây là sự nhân từ cuối cùng đối với họ, cũng là một loại hưởng thụ với bản thân tao, thưởng thức nỗi sợ hãi trước khi chết của con mồi, vô cùng mỹ vị, khiến người ta vui sướng dễ chịu".
"Đây là sân bay, xung quanh có nhiều người như vậy, tao biết mày sẽ không ra tay.
Bất chấp nguy hiểm vi phạm phạm luật để vượt biên, nếu bị phát hiện thì điều này rõ ràng không hề có lợi.
Cho nên tao, mày, đều sẽ bình tĩnh mà tiếp tục cuộc trò chuyện này".
Cách nói chuyện có chút kỳ lạ, nghe có vẻ hơi giả tạo, nhưng không thể phủ nhận rằng, Vu Kiệt có thể cảm thấy sự nguy hiểm cùng cực trong con người này.
Đây là một nhân vật có sức đe dọa lớn hơn rất nhiều so với Tứ Đại Thánh Tử chùa Hán Sơn.
Nhìn mặt hắn ta, có vẻ trẻ tuổi hơn mình.
Vu Kiệt cau mày: “Cho nên, mày muốn nói chuyện gì?”
Hạ Viên khẽ nhíu mày: “Đáng ra mày nên hỏi, tại sao tao lại muốn giết mày chứ?”
Câu hỏi đầu tiên của Vu Kiệt khiến hắn ta cảm thấy kỳ lạ, người có tư duy bình thường, không phải đều hỏi nguyên nhân sao?
Vu Kiệt cười: "Người muốn giết tao nhiều như vậy, lẽ nào tao phải hỏi từng người một sao? Bất kể mày là ai, đợi sau khi cuộc trò chuyện này kết thúc vẫn sẽ phải chiến đấu, mà kết cục cuối cùng nhất định là mày sẽ chết.
Nếu như vậy thì câu hỏi tại sao mày muốn giết tao rõ ràng rất dư thừa”.
“Đối với một kẻ địch sắp chết, tao không có hứng thú”.
Xoẹt!
Hạ Viên vừa nghe xong những lời này, ánh mắt bỗng trở nên hung dữ.
“Mày cũng tự tin thật đấy!”
“Vu Kiệt, mày thật sự khiến tao rất chán ghét”, Hạ Viên siết chặt nắm đấm: “Trận chiến ở chùa Hàn Sơn, mày được ca ngợi là thiên tài số một của võ giới.
Mới hai mươi lăm tuổi, mày đã là cường giả cấp bốn hóa kình, là đệ tử chân truyền của hai vị y thánh à võ thánh của Quốc Phái, còn là Lang Vương Hoa Hạ chấn động trong giới thế tục”.
"Mỗi một chuyện mày làm, mỗi một trận sóng gió mày tạo nên đều khiến tao vô cùng ngứa mắt.
Đôi khi, tao thật sự hận không thể tận tay giết chết mày, đạp lên xác của mày để cho tất cả mọi người trên thế giới này đều biết, Ngoài mày ra, võ giới còn có một thiên tài tên là Hạ Viên”.
“Ồ!”
Vu Kiệt cười ha hả: “Sao tao lại cảm thấy giống như mày đang khen tao nhỉ, mày không nói, tao còn không biết mình lợi hại như vậy đấy”.
“…”, Hạ Viên.
“Hừ!”
Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng khinh bỉ: “Mày cảm thấy bản thân mày rất vẻ vang?”
Vu Kiệt xua tay: “Bây giờ tao bắt đầu cảm thấy có hứng thú, rốt cuộc tao đã làm chuyện gì mà khiến mày hận tao như vậy? Lẽ nào chỉ vì tao đã cướp đi những danh tiếng vốn thuộc về mày?”
Hạ Viên: “Không!”
“Vậy thì là gì?”
Hạ Viên trầm giọng nói: “Viên đá kia!”
Đá?
Trong phút chốc, viên đá giống như có linh trí kia bỗng hiện lên trong đầu Vu Kiệt.
Là vì viên đá kia sao?
Nghĩ đến điều kỳ diệu mà viên đá đã thể hiện vào đêm hôm đó, Vu Kiệt khẽ híp mắt lại.
“Hóa ra là vì viên đá đó, vậy có nghĩa là, tên Trần Song Hỷ kia là người của mày?”
Hạ Viên không hề phủ nhận: “Một người đã chết mà thôi, xem ra, mày vẫn còn nhớ chuyện ở buổi đấu giá tại trường đại học Thủ Đô”.
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Vu Kiệt bỗng reo lên.
Vu Kiệt vội lấy điện thoại ra: “Ngại quá, nghe điện thoại một lát”.
“…”, Hạ Viên.
“Alo?”
Đầu