Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, nước mưa hung hăng đánh vào cửa sổ máy bay, giữa những tầng mây đen có vô số từng đợt sấm sét đan xen nhau dưới bầu trời, giống như chuẩn bị giáng cho chiếc máy bay này một đòn cực mạnh.
Do hệ thống mất kiểm soát, đuôi và cánh chịu sự tổn hại nghiêm trọng, độ cao máy bay giảm ngày càng nhanh.
Hai cơ trưởng dùng hết sức điều khiển phương hướng, đồng thời thông báo tin tức sự cố máy bay trong thời gian ngắn nhất, sau đó vội vàng ra cửa chính của khoang máy bay, họ đeo balo nhảy dù trên lưng dưới sự giúp đỡ của tiếp viên hàng không.
Trong phút chốc, bọn họ chia thành hai hàng, xếp theo thứ tự trước sau ở cửa.
Sau khi đợi độ cao đạt tới thì lao xuống.
Đây không phải là phim điện ảnh.
Cũng không phải phim truyền hình.
Cảnh này đã từng được diễn vô số lần dưới tay của đạo diễn.
Nhưng trong thực tế chỉ có lần này, tất cả máy bay phát sinh sự cố cũng chưa từng thử qua phương pháp này, rốt cuộc có thể chạy thoát thân được không?
Không chỉ là vì balo nhảy dù không đủ, đồng thời tốc độ máy bay cũng là nguyên nhân lớn nhất.
Trong quá trình độ cao hạ thấp, phút chốc nhảy xuống, gió lớn sẽ quất vào não, người không có thể chất tốt rất có khả năng sẽ xuất hiện phản ứng thiếu oxy não dẫn đến hôn mê.
Ngoài ra, nếu trong lúc nhảy xuống không nắm vững phương pháp, giây đầu tiên nhảy xuống rất có thể bị vướng vào động cơ máy bay đang bay ngược chiều, thịt nát xương tan! Liên tiếp nghĩ đến điều này, vẻ sợ hãi trên mặt các cô tiếp viên hàng không cũng ngày càng dữ dội.
Chết, mãi mãi là vấn đề khó khăn mà con người không có cách nào vượt qua nổi.
Ít ai có thể thản nhiên chấp nhận nó.
Phần lớn là không muốn đối mặt.
Nhưng trong lúc này, bọn họ buộc phải đối mặt.
Vu Kiệt đứng ở phía sau cùng, sắc mặt nghiêm túc: “Đã qua mấy phút rồi?”
Ái Phương đếm thời gian, cô ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, trả lời: “Tám phút, còn hai phút nữa sẽ hạ độ cao”.
Nghe thấy lời này, Vu Kiều nhìn ra bên ngoài cửa số máy bay.
Hiện giờ chiếc máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild này đang xuyên qua tầng mây.
Đợi sau khi vượt qua xong sẽ đến độ cao nhảy dù.
Cơ trưởng chính lại nói: “Chúng tôi đã khởi động hệ thống tự động điều khiển, khi hạ xuống độ cao đạt đến, máy bay sẽ tự động mở cánh, phối hợp giảm tốc độ đối với chúng ta”.
Vu Kiệt gật đầu: “Thông tin và tọa độ đã gửi hết chưa?”
“Đã gửi rồi!”, cơ phó: “Nhưng… nhưng vẫn chưa có phản hồi, chắc là do ảnh hưởng của thời tiết sấm chớp mưa bão gây nên, dẫn đến tín hiệu bị gián đoạn, cần có chút thời gian mới có thể truyền tới”.
“Vậy thì…”
Trong lòng Vu Kiệt lo lắng: “Vậy thì bây giờ chỉ có thể sống trước đã”.
Nghĩ đến người nhà ở kinh đô, nghĩ đến Dương Cẩm Tú, nghĩ đến bố, Vu Kiệt rất nhanh tay nắm thành quyền: “Nhất định phải sống tiếp”.
Trên không trung dường như vang lên một loại âm thanh nào đó, nhiễm vào trong bầu không khí căng thẳng lúc này.
Không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng không ai biết, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Số mệnh chỉ có thể do bản thân nắm lấy.
Nhảy dù là phương pháp duy nhất tự cứu mình bây giờ, nếu như không thử, chỉ có ngồi im chờ chết.
Sau đó Vu Kiệt nói: “Lời tôi vừa nói đều nghe rõ rồi chứ? Đừng nhảy thẳng về phía trước, nắm chắc tay vịn, nhảy xuống hướng cánh và đuôi, như vậy sẽ tránh khỏi bị máy bay cuốn vào”.
“Đã nghe rõ”.
“Đã nghe rõ”.
“…”, tất cả mọi người đều nuốt nước miếng trả lời.
Cỏ vẻ như bây giờ, Vu Kiệt đã trở thành người đáng tin cậy của họ, từ lời nhắc nhở không yên tâm đến một cú đấm phá tan cửa lớn của phòng điều khiển, cứu sống hai cơ trưởng, bọn họ sớm đã tin tưởng và nghe theo cậu thanh niên thần bí đến từ Hoa Hạ này.
Nếu đã không tìm được đường sống nào khác, vậy thì cứ thử.
“Anh Vu, hai phút rồi”.
Chính vào lúc này, Ái Phương vội vàng nói.
“Mở khoang máy bay, tất cả mọi người nắm chặt đồ vậy bên người, tuyệt đối đừng để bị cuốn đi”.
“Rõ!”
Mọi người lớn tiếng trả lời.
Sau đó, nhìn thấy Ái Phương đi