Bấy giờ, thủ đô dưới màn mưa tầm tã bị bao trùm một bầu không khí u ám nặng nề, trông như cả thành phố vẫn đang hoạt động bình thường nhưng thực tế, mưa bão đã bắt đầu tàn phá!
Diệp Lâm và Mặc Bạch ngồi trong hậu viện nhìn chằm chằm vào mặt hồ.
Chẳng có gì để nghi ngờ, bọn họ có thể cảm nhận được!
Hai người đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng, ngón tay đang cố ra vẻ bình tĩnh đang run lên.
Diệp Lâm hít một hơi thật sâu: “Đây là báo ứng ư?”
Mặc Bạch lắc đầu: “Đây là kiếp nạn đã được xác định từ trước”.
“Cảm giác rất quen thuộc!”, Diệp Lâm nhíu mày: “Thiên lôi bị chúng ta dẫn tới bằng bí pháp vào hai mươi lăm năm trước lại xuất hiện”.
Mặc Bạch: “Tiểu Kiệt có thể sống sót được”.
Phải không?
Mặc Bạch cố gắng an ủi bản thân mình như thế, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Một người Phong Thánh ẩn mình giữa đất trời, tất cả mọi biến động thiên địa tạo ra bọn họ đều cảm nhận được, nhất là thứ nhắm vào đồ đệ thân thiết nhất của mình.
Bọn họ cũng biết rất rõ sức mạnh của thiên lôi lần này, dù bọn họ đã đạt tới hóa kình tầng thứ bảy nhưng khi cố gắng ép lôi kiếp tới đột phá cấp bậc cũng suýt chút nữa phải ngã xuống trước những đợt thiên lôi này…
Bây giờ Vu Kiệt chỉ mới là hóa kình tầng thứ bốn.
Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao thiên lôi lại tìm được thằng bé?
Hai người đều không biết, bọn họ nhìn chằm chằm vào mặt hồ, khi hai người đang cảm thấy cực kỳ khó hiểu bởi những đợt sấm chớp đó thì cảnh tượng khiến con người ta phải khiếp sợ hiện ra trước mặt họ.
Mặt hồ kia chợt dậy sóng, cả mặt hồ tĩnh lặng dưới màn mưa bỗng nhiên dậy những cơn sóng lớn và rồi nó bắt đầu chấn động, hai người nheo mắt lại, không lập tức ra tay mà chỉ dồn tất cả sự chú ý vào mặt hồ.
Lúc này, mặt hồ bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, vị trí ngay trung tâm hình thành một lốc xoáy, tốc độ xoay ngày càng tăng nhanh như thể bên dưới hồ đang có thứ gì đó quấy phá, nếu nhìn xuống từ trung tâm lốc xoáy thì sẽ phát hiện ra điểm đáy của nó chính là tảng đá mà Vu Kiệt mang về từ buổi đấu giá của trường đại học Thủ Đô.
Tảng đá hết sức xấu xí giống hệt đêm hôm đó, có dấu hiệu sáng lên.
Lớp bên ngoài bắt đầu xuất hiện một vết nứt.
Như dấu vết của dao găm cắt qua.
Thế nhưng vết nứt đó ngày càng sâu thì tốc độ của tảng đá cũng ngày một tăng, càng lúc càng nhanh, sức mạnh của nó khiến lốc xoáy trở nên dữ dội hơn bao giờ hết.
Khi vết nứt trải rộng khắp tảng đá.
“Rầm!”
Tiếng vang thật lớn.
Tảng đá phá nước bay vụt lên từ trung tâm lốc xoáy, nhắm thẳng lên ba ngàn dặm trên cao.
Trên bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một vầng sáng trắng lóe lên.
Sau đó chẳng còn thấy bóng dáng.
Nếu bây giờ nhìn lại chỗ lúc nãy thì sẽ phát hiện ra hồ nước cất giấu tảng đá đã trở thành… Một đống hoang tàn.
Diệp Lâm và Mặc Bạch đều nhướng mày.
Bọn họ cùng liếc nhìn nhau.
“Đây là…”
Mặc Bạch: “Tôi trở về núi một chuyến”.
“Diệp Lâm: “Tìm mai rùa hả?”
Mặc Bạch: “Ừ!”
“Trời hôm nay… Biến sắc rồi!”
…
…
Bầu trời, đã đổi sắc.
Trên mặt biển rộng, dưới tầng mây, từng đợt sấm sét ngưng tụ rất lâu điên cuồng đánh xuống mặt biển hết lần này đến lần khác.
Từ xa xa nhìn lại, nếu cảnh tượng này được chụp lại và đăng lên mạng xã hội thì hẳn sẽ khiến cả thế giới khiếp sợ.
Đó chính là địa ngục giữa trần gian.
Những đợt sấm sét như những song sắt của lồng giam vây nhốt Vu Kiệt.
Máy bay… Đã lìa thành hai nửa.
Anh đang đáp xuống.
Nói đúng hơn thì anh đang rơi xuống.
Cả người mất đi trọng tâm, lưng hướng về phía mặt biển và liên tục rơi xuống, hơn nữa dù sau lưng anh cũng đã bị rách hỏng mất, hoàn toàn không thể bung ra sử dụng được.
Hai tay anh đầy vết thương cháy đen, hệt như vừa mới vị lửa mạnh đốt cháy, nghĩ tới sấm chớp vừa mới đánh vào mình, trong mắt Vu Kiệt không hề có chút sợ hãi mà chỉ tràn ngập sát ý!
Anh nhìn trời với ánh mặt hờ hững.
Trên bầu trời, mây đen đánh ra hai tia chớp vừa nãy trông như hóa thành một khuôn mặt cười đang nhìn anh với vẻ đắc ý.
“Thế là… Sự phụ đã nói đúng”.
“Đạo của võ giới này không phải là đấu với người, không phải đấu với số mệnh mà là… Đấu với trời!”
“Đấu với trời, vui không sao tả được, vui