Tia sét màu đỏ giữa không trung trông có vẻ cực kỳ bễ nghễ.
Nó mang hơi thở của sự diệt vong, như thể tất cả mọi thứ đều phải tan biến dưới sức mạnh của nó.
Mục tiêu của nó, chính là Vu Kiệt đang rơi xuống tốc độ cực nhanh.
Khi nó sắp đánh xuống thì một tảng đá đột nhiên xuất hiện, trực tiếp chặn trước mặt Vu Kiệt che chở.
Lớp ngoài của tảng đá đã vỡ ra, ánh sáng màu lửa đỏ nhàn nhạt uốn lượn xung quanh.
Vu Kiệt tái mặt.
Anh còn chưa kịp mở miệng.
“Ầm ầm”.
Cùng với tiếng vang cực lớn, sấm sét màu đỏ đã xuyên qua màn mây đánh xuống.
Tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong khoảnh khắc đã vọt tới ngay trước mặt Vu Kiệt, âm thanh của nó vang vọng giữa đất trời.
“Răng rắc!”
Nơi chân trời, dường như tầng mây đen đó đã bị tách thành hai nửa.
Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người là tia sét không thể xuyên qua tảng đá đó.
Tia sét đánh vào tảng đá chỉ tạo thành những đốm lửa nhỏ.
Vu Kiệt nao nao.
“Tảng đá này…”
“Không ổn rồi!”
Nói được một nửa thì anh chợt nhận ra nguy hiểm, anh đang rơi xuống với tốc độ ngày một nhanh, nếu không nghĩ ra được cách nào đó thì một khi rơi xuống biển với tốc độ này chắc sẽ tan xương nát thịt!
Nghĩ thế, Vu Kiệt dùng hết khí kình trong người, nhanh chóng ổn định cơ thể.
Anh cúi đầu xuống nhìn.
“Chỉ còn mấy trăm mét…”
Bấy giờ, thời gian để Vu Kiệt phản ứng không đủ nhiều.
“Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ?”
Khi anh đang sốt ruột thì tảng đá vừa mới nhẹ nhàng ngăn cản tia sét đã rơi xuống dưới.
Tốc độ nó còn nhanh hơn Vu Kiệt đang rơi xuống, nhanh hơn cả tốc độ của tia sét.
Chỉ trong một hơi thở, tảng đá đó đã rời khỏi trước ngực Vu Kiệt.
Mười đạo lôi đình trong lôi võng nhanh chóng nắm bắt cơ hội, lập tức đánh xuống.
Khi đó…
Dường như đã không còn kịp nữa.
Khi đang suy nghĩ thì cả người Vu Kiệt chỉ còn cách mặt biển khoảng mười mét.
Khoảng cách đó, chỉ cần liếc mắt một cái.
Sau cái liếc mắt đó, sẽ là sống?
Hay là chết?
Thời gian, không gian, dường như đã dừng lại ngay khoảnh khắc đó.
Trước mặt là sống, sau lưng là chết, Vu Kiệt không muốn chết, khí kình tăng vọt trong người nhanh chóng bung ta, hai thủ ấn ngưng tụ thành Triền Tự Ấn quanh cơ thể anh để kéo lên trên.
Cùng lúc đó, khi mặt anh sắp chạm vài mặt biển thì tảng đá trước ngực đột nhiên bắn ra luồng khí kình cực mạnh, giống như sức mạnh mà sấm sét ngưng kết lại, khiến mặt biển… Bị xé toạc thành một cái khe đủ để cơ thể Vu Kiệt lọt vào, khí kình cũng như một bàn tay to từ ngực bao trùm lấy cả người anh.
“Rầm!”
Một tiếng!
Nổ!
Mặt biển, bọt nước bắn tung tóe lên cả trăm mét.
Thế nhưng kèm theo những cột sóng dựng lên thì mười tia sét cũng đánh xuống.
Khoảnh khắc đó, Vu Kiệt đã biến mất ngay trước mặt biển.
Sấm chớp giữa đất trời nhanh chóng trở lại yên tĩnh, biến mất trong tầng mây đen.
Cũng vào lúc đó, tín hiệu máy bay phát ra cũng đã về tới đài quan sát ở sân bay Luân Thành.
“Tít tít tít…”
Trên tầng cao nhất của đài quan sát sân bay Luân Thành, tiếng cảnh báo khẩn cấp đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi nhân viên cầm điện thoại trên đài quan sát đều trở nên nghiêm túc, ánh mắt họ cùng nhìn về phía tiếng chuông cảnh báo phát ra.
Trên mặt là vẻ hoảng hốt.
Đó là vị trí của đường bay được điều động riêng dành cho máy bay tư nhân của nhân vật lớn.
Tiếng cảnh báo vang lên từ nơi đó chỉ có thể nói lên một việc…
Đó là bay bay tư nhân của một người quan trọng đã gặp sự cố chẳng lành.
Tiêu rồi!
Khoảnh khắc đó, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng lo lắng, mọi người đều cảm thấy căng thẳng, chẳng mấy chốc, một quản lý sân bay trong bộ tây trang đen đã vội vàng chạy tới, đi tới trước mặt tiểu Lâu chịu trách nhiệm cho chuyến bay đó.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, giọng của quản lý Celles cực kỳ vội vã.
“Không… Không ổn…”, tiểu Lâu trở nên lắp bắp.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy cô ta cứ lắp