“Ông nội thối, ông nội xấu xa, ông nói tốt bảo cháu về nông thôn nghỉ phép, sao lại có thể muốn gả cháu cho người ta? Nếu bố cháu biết thì tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu”.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi mặc áo khoác bò, quần dài da màu đen, tóc buộc lên như đi nhảy disco, lông mày cô nhíu lại hét lên với ông lão.
.
Ngôn Tình Sắc
Ông lão đội nón vàng, lưng khom xuống, bên hông kẹp một con dao đốn củi, ông ta gầy trơ xương.
Nhưng đừng nhìn cơ thể ông ta gầy nhỏ, bước đi lại mạnh mẽ đầy uy lực, đôi mắt rồng tràn ngập ánh sáng.
Dù sao thì quanh đây năm mươi cây số của núi Trường Mao Lạc Thành này, ông ta là đội trưởng đội bảo vệ rừng được người người khen ngợi.
Lão tiểu phu Ngô Lãnh có con dao đốn củi trong tay, dù cho sói hổ báo hoành hành trên núi như thế nào cũng không thể ngăn nổi nhát dao của lão tiều phu này.
Người già đến tám chín mươi tuổi mà võ thuật trong người vẫn không có dấu hiệu thụt lùi chút nào.
Ngô Lãnh một tay đặt ra sau lưng, tay còn lại thì vội vàng kéo cháu gái Ngô Tiểu Phàm: “Đồ vô tích sự, cháu để bố cháu không đồng ý cho ông xem.
Cháu là đứa ông nội nuôi lớn, nó coi là cái trò gì, chủ trì hôn sự cho cháu?” “Cháu là bảo bối của ông nội, ông nội phải tìm cho cháu một người đàn ông ưu tú nhất trên đời này.
Bố cháu không có tư cách xen vào, cũng không có tư cách quan tâm.
Nếu như dám thả cái rắm thôi, xem ông đây chặt nó ra là xong”.
Nghe đến đây, Ngô Tiểu Phàm rụt cổ lại, nhất thời không dám nói chuyện.
Người khác không rõ, nhưng cô biết sự tàn nhẫn của người ông này.
Dù sao cảnh tượng trên núi hồi nhỏ đó cô nhớ rất rõ ràng, ông nội mình là một người đàn ông đã từng chém một loạt bầy sói.
Con dao đốn củi kia khiến cho một con sói từng nhát chết trí mạng.
Liên tưởng đến cơ thể nhỏ bé yếu đuối không chịu nổi gió của ông bố già mình, Ngô Tiểu Phàm lè lưỡi không dám tưởng tượng thêm.
Nhưng…
Cho dù gả cô cho người ta cũng đâu cần thiết gấp gáp như vậy chứ.
Sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ liền bị ông nội kéo đi hơn hai mươi cây số, đến bên bờ biển này.
Nơi này là phía sau núi Trường Mao của Lạc Thành về phía đông.
Ở đây có một con sông dài, đầu sông cuối núi là núi Trường Mao, một bên đầu khác của sông thì là biển thế giới cách xa hơn năm mươi cây số.
Một vùng biển lớn bao quanh nửa vòng trái đất.
Giống như dùng phương hướng ví dụ để hình dung, đó chính là…
Tọa độ Vu Kiệt xảy ra chuyện ở vùng biển thế giới về hướng đông của Hoa Hạ.
Tọa độ của Lạc Thành chính là phần cuối của hướng ngược lại, chính giữa cách nửa vòng trái đất.
Ngô Tiểu Phàm nhíu mày: “Ông nội thối, ông chỉ mong sao nhanh chóng gả cháu đi chứ gì, ông quá xấu xa, có phải ông không yêu Tiểu Phàm đúng không”.
Sắc mặt Ngô Lãnh nôn nóng: “Chính là vì yêu Tiểu Phàm nhà ta mới dẫn cháu đến gấp như vậy.
Ông nói với cháu này, tối qua ông nội nằm mơ, mơ thấy lão thần tiên dạy ông võ công lúc nhỏ kia”.
“Ông nội cũng đã từng nói qua với cháu rồi! Hồi nhỏ có một vị lão thần tiên đến nhà ông nội, chỉ là dạy ông nội mấy chiêu, ông liền có võ công hiện giờ, nhưng lão thần tiên đó thật là, ông vừa học được, đang chuẩn bị xoay người bái sư thì lão thần tiên đó liền biết mất, giống như bay đi vậy”.
“Sau đó cháu đoán xem, lão thần tiên đó lại nhảy vào trong giấc mơ của ông nội, nói với ông rằng chúng ta phải đi đến một nơi có một chàng trai đang gặp nạn.
Ông ấy nói nếu như cứu được chàng trai này, đảm bảo nhà họ Ngô chúng ta trăm năm hưng thịnh”.
“Đây không phải xứng đáng là chàng rể quý sao?”
Soạt!
Nghe đến lời này, biểu cảm của Ngô Tiểu Phàm lập tức không nói nên lời.
Lão thần tiên, lại là lão thần tiên.
Đâu đâu cũng lão thần tiên, trên thế giới này làm gì có thần tiên chứ!
Lạc Thành ở Hoa Hạ ngay cả là thành phố nhỏ tuyến ba cũng không tính đến, nhà họ Ngô của mình ở Lạc Thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là gia tộc hạng hai, hưng thịnh thêm thì còn có thể hưng thịnh đến đâu?
“Ông nội thối, chỉ vì một giấc mơ mà ông kéo cháu đi xa như vậy, chân cháu mềm nhũn ra rồi”.
Ngô Lãnh cười xua tay nói: “Không sao không