Vẫn là chín ngọn núi lửa.
Vẫn là Tuyết Hải Sơn Điền trong cơ thể.
Không biết đã ngủ mê mệt bao lâu, khi mở mắt lần nữa, Vu Kiệt phát hiện mình đang chìm trong biển kí ức của chính bản thân.
Anh đứng ở trên ngọn núi lửa cao nhất, nhìn xuống tám ngọn núi lửa khác đang dâng trào dưới chân.
“Ngọn lửa đâu?”
Vu Kiệt nhíu chặt mày, trong kí ức lần trước của anh, toàn bộ chín ngọn núi của Tuyết Hải Sơn Điền bị lửa bao vây.
Nhưng hiện giờ, mỗi ngọn núi đến một đốm lửa cũng không thấy, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lẽ nào là tia sét đó?
Vu Kiệt im lặng không nói, anh thử vận động khí kình ở gân mạch, nhưng phát hiện cảnh giới cấp bốn hóa kình nguyên bản lại cao lên một cấp.
“Cấp năm rồi sao?”
Gặp sét đột phá mới một cấp.
Trong lòng lóe lên một tia thất vọng.
Vu Kiệt thở dài, còn tưởng rằng có thể trực tiếp phong thánh, quả nhiên so với hai vị sư phụ, anh vẫn kém hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, anh nhìn xung quanh, chính vào lúc anh tưởng rằng mình không nhìn thấy gì thì lại phát hiện một bên khác của đỉnh núi này có để lại một chiếc cần câu.
“Ai để nó ở đây?”
Chiếc cần câu đó một nửa đặt trên đỉnh núi, một nửa thì treo giữa không trung.
Gặp gió không lay chuyển.
Gặp sét không đứt.
Gặp nước không tan.
Mà chỗ tay cầm của cần câu lưu lại dấu vết năm ngón tay, từng đường hoa văn theo dấu vết trải dài đến các bộ phận khác, từ xa nhìn lại, trăm hoa đua nở giống như tiên cảnh.
Vu Kiệt lưỡng lự một hồi lâu, anh vẫn bước đến bên chiếc cần câu đó.
Trong lúc ngẩn ngơ, hình như anh nhìn thấy một ông già ngồi ở vị trí này, tay cầm chiếc cần câu câu lên một ngọn lửa của ngọn Tuyết Hải Sơn Điền này.
Ông lão ngáp một cái, ngọn lửa bùng lên càng dữ dội, ông giơ tay ngọn lửa lại vụt tắt, duy chỉ có chiếc cần câu này từ trước đến nay cao chót vót không động đậy!
Ngay khi Vu Kiệt đang đắm chìm trong ấn tượng hoảng hốt này, đột nhiên anh mở to mắt, lờ mờ giống như cảm nhận được gì đó.
Anh lại nhìn thêm lần nữa liền nhìn thấy người đàn ông trong hư ảnh đó, ông ấy quay người nhìn anh, khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Là ông ấy!”
Vu Kiệt nhận ra.
Ông lão đó đã cứu sống anh khi còn là trẻ sơ sinh.
Chuyện ở chùa Hàn Sơn lần đó, lập lời hứa với anh cứu sống ông già của Mặc Bạch.
Chiếc cần câu này là ông đấy để lại?
“Để nó ở đây là có dụng ý gì?”, Vu Kiệt không hiểu, anh thử khoanh chân ngồi xuống, chìa tay túm lấy chỗ tay cầm của cần câu.
Ngay khi ngón tay của anh chạm vào cần câu, toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn như kim châm.
“Xoẹt…”
Trong phút chốc, Vu Kiệt hít một hơi lạnh, ngay sau đó, còn chưa đợi anh phản ứng, bên tai đã truyền đến từng đoạn âm thanh.
Là một già một trẻ.
“Ông làm gì thế ông nội thối, nhiều thuốc như vậy, tiền của ông đều không cần nữa à? Cái đó vốn ông để dành mua quan tài, không phải ông nói cho dù Thiên Vương lão tử xuống cũng không bán sao?”
“Đừng nói lời vô dụng nữa, cháu quan tâm ông nội cháu bán hay không, cứu cháu rể của ông nội cháu có thể keo kiệt thứ đó sao? Nếu không dùng thuốc như vậy thì cháu rể ông có thể khỏe ư?”
“Ông nội, ông nhỏ tiếng chút, còn chưa kết hôn mà! Cháu vẫn chưa đồng ý đâu!”
“Ông không quan tâm, chuyện này ông nội làm chủ”.
“…”
Trong giọng nói của hai người đều vô cùng vội vã.
Cháu rể? Vu Kiệt nhíu mày càng chặt, sau đó giây tiếp theo, thần thức của anh giống như bị cần câu ép buộc kéo ra khỏi suy nghĩ.
Khi quay về hiện thực, phút chốc anh mới ý thức được cơ thể đau như kim châm không phải là do cần câu, mà là tình trạng thương tích của bản thân.
Tia sét đó…
Trong hồi ức, cảnh tượng mấy chục tia sét liên tiếp đánh xuống, rõ ràng như thế.
“Khụ khụ…”
Vu Kiệt dần dần mở mắt, mí mắt vô cùng mệt mỏi, theo luồng ánh sáng chói chui thẳng vào trong tầm mắt, mí mắt anh đột nhiên run lên.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, ông nội ơi