Khi Vu Kiệt bước vào quán bar, biết được cái gọi là bắt giữ chỉ là một âm mưu để báo thù, bắt đầu ra tay.
Thì Ngô Tiểu Phàm lại đang ngồi trên xe taxi đuổi theo Vu Kiệt, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tình hình giao thông trước mặt.
“Bác tài, bác tài, có thể lái nhanh hơn một chút được không, sao tôi lại không thấy xe trước mặt thế?”
Thấy trên con đường trước mặt không có bóng dáng xe cơ quan, Ngô Tiểu Phàm sốt ruột thúc giục.
“Tôi đã nhanh lắm rồi đấy, không phải cô muốn đến đồn cảnh sát ư? Lạc Thành chúng ta cũng chỉ có vài cái đồn cảnh sát đó thôi, căn bản không cần phải đuổi theo”.
“Đúng… Đúng nhỉ!” Nhất thời quá sốt ruột nên cô ta hồ đồ mất rồi.
Kẻ bắt Vu Kiệt là người của đồn cảnh sát, thế thì cứ trực tiếp đến đó là được rồi.
Nhưng thời gian quá gấp gáp, Ngô Tiểu Phàm lại lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Dù sao…
Hôm qua trên núi Trường Mao, nếu như không có Vu Kiệt thì hẳn là ông nội Ngô Lãnh đã thật sự qua đời, với cô ta mà nói thì Vu Kiệt chính là ân nhân cứu mạng.
Mặt khác, cô bé nhân chứng Tiểu Chu đó cũng khiến Ngô Tiểu Phàm cảm thấy nghi ngờ, lúc nãy vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng bây giờ nghĩ lại cẩn thận thì nó đầy lỗ hổng, cái ngày vào một tuần trước, cô ta nhớ rất rõ Vu Kiệt trông thế nào.
Cả người đầy máu nằm bên hồ ở vùng dã ngoại, mắt nhắm nghiền, mới sáng sớm tinh mơ, thử hỏi xem trong thời gian đó, với cơ thể đó thì làm sao có thể ra tay với một cô bé ở Lạc Thành?
Đúng là vớ vẩn không thể tả nổi.
Chắc chắn có người đang ở sau lưng giở trò quỷ.
! Nghĩ nghĩ, trong đầu Ngô Tiểu Phàm bất giác hiện lên gương mặt Hứa Thu.
Là cô ta ư?
Khoảng mười phút, chiếc xe taxi dừng lại trước cửa đồn cảnh sát của Lạc Thành.
Vừa xuống xe, Ngô Tiểu Phàm đã thanh toán tiền và nhanh chóng vọt vào trong.
Cô ta chạy thẳng vào sảnh.
Có một chị gái trông cực kỳ hiền lành xinh đẹp mặc đồng phục ngồi ngay ngoài của.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô? Cô cần làm căn cước công dân hay là cái gì?”
Ngô Tiểu Phàm nuốt một ngụm nước bọt, sốt ruột hỏi: “Xin chào, tôi muốn tìm một người, anh ta vừa mới bị vu oan, sau đó người của đồn cảnh sát đã đến bắt người, tôi tới giải thích cho anh ta, tôi có thể lấy ra bằng chứng để chứng minh anh ta không có mặt ở hiện trường, chắc chắn anh ta bị oan!”
“Chị gái, tôi có thể lấy mạng mình ra để bảo đảm”.
Nghe thế, chị gái lập tức ngẩn người, sau khi quan sát Ngô Tiểu Phàm vài lần thù nhíu mày và nghiêm túc nói.
“Cô có chắc người cô muốn tìm bị áp dụng lệnh bắt giữ không?”
“Chắc, chắc mà, tôi đã tận mắt nhìn thấy”.
Ngô Tiểu Phàm nao nao, không hiểu tại sao người kia lại hỏi như thế, có lệnh bắt giữ hay không mà các người không biết ư?
Nhưng một giây sau đó, chị gái trả lời khiến cô ta hoàn toàn ngơ ngác.
Chị gái nói: “Xin lỗi, chắc là cô nhầm lẫn đâu đó rồi, hôm nay đồn cảnh sát chúng tôi hoàn toàn không đưa ra bất kỳ một