Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ngô Tiểu Phàm lấy điện thoại di động ra xem, là số điện thoại đó, cô ta vội vàng nghe máy.
“Chào… Chào bác!”
Đầu dây bên kia, Lý Nam đến sân bay Luân Thành chuẩn bị trở về nước sốt ruột hỏi: “Đã tìm được chưa?” “Vu Kiệt ở đâu?”
“Xin… Xin lỗi!”
Xin lỗi á?
Lý Nam dừng bước, nhíu mày.
“Là sao?”
Ngô Tiểu Phàm nói với giọng đầy khó hiểu: “Cháu… Cháu cũng không biết nữa, cháu đến đồn cảnh sát Lạc Thành hỏi xem Vu Kiệt ở đâu nhưng người ở đây lại nói với cháu rằng hôm nay hoàn toàn không có người nào bị áp dụng lệnh bắt giữ cả”.
! “Cũng không có vụ án liên quan đến người tên Vu Kiệt”.
“Mặt khác, hệ thống dân dư cũng không tìm thấy cái tên Vu Kiệt, cháu… Cháu không tìm thấy anh ấy!”
“Cái gì?”
Lý Nam tái mặt.
Hệ thống dân cư không tìm thấy thì ông ta biết nguyên nhân.
Nhưng không có lệnh bắt giữ Vu Kiệt, lại càng không có vụ án liên quan, thế thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là có người giả mạo cảnh sát, làm giả lệnh bắt giữ để bắt con trai ông ta!
Vì thế…
Lý Nam nheo mắt lại: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đến Lạc Thành ngay, bắt đầu từ giờ phút này, cô phải giữ điện thoại luôn hoạt động, vài tiếng nữa sẽ có một người khác gọi cho cô”.
“Bọn họ sẽ tìm thấy Vu Kiệt đang ở đâu!”
Dứt lời, Lý Nam cúp điện thoại.
Sau đó, ông ta vội vàng gọi điện cho lão Ưng.
“Tút…”
Một phút sau, điện thoại được kết nối.
“Lão Ưng!”
“Ông Nam”.
Lý Nam lập tức ra lệnh: “Có lẽ Tiểu Kiệt bị người ta