Bạn có thể thiện, nhưng lại không thể ngăn cản những kẻ khác hướng đến cái ác.
Nhìn đám thiên tài tự xưng là danh môn này, anh cảm thấy thật buồn nôn.
Thân là võ giả, không xem việc bảo vệ lẽ trời là nhiệm vụ của mình, lại coi muôn dân trăm họ như rơm rác.
Đây là võ giả?
Đây là danh môn?
Dối trá đến mức tận cùng!
“Ấn Triền Tự!”, Vu Kiệt một tay kết ấn, vừa dứt lời, anh đã xuất hiện trước mặt Hàn Tu Tử.
Hàn Tu Tử cảnh giới Hóa Kình tầng bốn thoáng chốc thay đổi sắc mặt, khi nhìn thấy thủ ấn của Vu Kiệt, ông ta lập tức ý thức được nguy hiểm nên đã nhanh chân lui về sau mấy bước, trong tay bắn ra một luồng khí kình lạnh như băng đâm vào giữa không trung.
Cảnh giới của hai người chỉ chênh lệch có một tầng.
Chỉ một cái chớp mắt, ấn Triền Tự đã bị đông cứng giữa không trung.
Mặc dù không cách nào phá hủy nó, nhưng có thể làm được đến mức này cũng không thể xem thường.
Nhưng… như thế đã xong rồi ư?
Không!
Vu Kiệt hờ hững vọt lên phía trước, nhảy vào giữa đám người, ngay sau đó vung đao đốn củi trong tay lên.
Bởi vì muốn bắt giặc trước phải bắt vua, trong đám người này, Hàn Tu Tử là kẻ có cảnh giới cao nhất.
Thế nên…
Chém ông ta!
Một cây đao đốn củi bình thường trong tay Vu Kiệt lại hóa thành thần binh,