Cây đao bị gãy.
Nhưng người thì vô cùng nhạy bén.
Vì giết người không phải cây đao sai mà là người cầm đao, cây đao này có chặt được mọi vật cứng trên đời này hay không, điều quan trọng không phải là bản thân cây đao có phải là linh khí không mà là người cầm đao có đủ can đảm để đối đầu với hết thảy bất công trên thế gian này hay không!
Rõ ràng, ở thời điểm này, Vu Kiệt có.
Người thường thì sao?
Võ giả thì sao?
Người dân ở ngôi làng nhỏ trên núi Trường Mao có gì sai chứ? Chỉ vì sinh ra ở đây nên bị giết?
Chỉ vì bọn họ biết tin tức của Vu Kiệt nên đều bị giết?
Chỉ vì bọn họ nhìn thấy đám võ giả các người nên bị giết?
Trên đời này có rất nhiều quy tắc, tìm mãi cũng tìm không ra một quy tắc vô lý như vậy!
Võ giả là cái thá gì chứ!
Lưỡi đao gỉ đen phát ra ánh sáng chói lóa chặt đứt thanh trường kiếm trên tay Hàn Tu Tử, tiếng va chạm của đao kiếm giống như tiếng xương kêu răng rắc, kèm theo những tia sáng bắn ra chói mắt, phóng về phía trước.
Sau đó…
“Roạc!”
Giống như âm thanh của tờ giấy bị xé làm đôi.
Một dòng máu tuôn ra theo vết thương rạch thẳng trên thắt lưng, văng lên cổ tay và mặt của Vu Kiệt.
Cây đao chẻ củi kia chém xuống thắt lưng của Hàn Tu Tử.
Phần thân