Khoảnh khắc đó, người của Thường gia trang trên dưới rõ ràng đều hoảng hốt tột độ, không hẹn mà ai nấy đều đưa mắt nhìn xuống mặt đất.
Ngay trong vụ nổ vang trời, đá sỏi vốn nằm im lìm dưới đất giật mình bắn tung lên, khiến cho mặt hồ chung quanh Thường gia trang dậy sóng dập dềnh.
Nước mưa chạm vào mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, không còn giống mặt hồ trong veo như một chiếc gương soi bóng vạn vật nữa.
Dưới cơn mưa, ngọn lửa càng cháy ngùn ngụt, lửa rừng rực bốc lên cao thè cái lưỡi lớn liếm lên gác chuông, gặp cơn gió thổi tới lại càng cháy đượm, mà điều đáng nói, chính là không còn nhìn thấy…
Hai luồng sáng trắng sáng lòa phóng vụt vào gác chuông hòng giết chết Vu Kiệt lúc bấy giờ.
Không còn bóng dáng!
Không thấy đâu nữa!
Cùng với ánh lửa rực cháy tứ phương, hai luồng sáng trắng kia hoàn toàn không còn thấy tăm hơi, lực sát thương mà dư âm của vụ nổ lớn đạt tới trong vòng tích tắc là thứ mà đến cả những cường giả phong Thánh dưới tầng thứ bốn phải kiêng dè.
Về phần hai mảnh kiếm gãy kia, chung quy cũng là kiếm gãy, do ở quá gần vụ nổ nên bị lực sinh ra từ đó hất văng ra, trong nháy mắt bị ngọt lửa nuốt chửng, nhả ra hai mảnh tro tàn.
Đang khi mọi người chưa kịp phản ứng, đã nghe chưởng môn Thiên Sơn đại kinh thất sắc, không khác nào nghe tin dữ, vọt tới đám cháy kia, rống lên!
“Không!”
“Không!”
“Kiếm của bổn tọa… Kiếm của bổn tọa!”
“Cái này… cái này… sao có thể như