Sau khi suy nghĩ chỗ lợi và hại của kinh nghiệm đó mang lại, ông cụ Thường chống cây gậy, chậm chạp đứng lên với sự giúp đỡ của người làm, sau đó ông ta chống mạnh chiếc quải trượng xuống nền đất hết sức lực.
“Thịch” một tiếng.
“Đệ tử toàn gia nghe đây, lập tức ra trận, hỗ trợ năm vị Thánh nhân tiêu diệt yêu nghiệt Vu Kiệt, nếu kẻ nào chùn bước, giết chết tại chỗ, tuyệt không dung thứ”.
“Kẻ nào làm tổn thương cọng lông sợi tóc tên yêu nghiệt kia, thưởng một triệu”.
“Nếu làm tổn thương da thịt hắn, phần thưởng cao hơn ngàn lần”.
“Nếu làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, phần thưởng là một tỷ!”
“Hố!”
“Hố!”
“Hố!”
“…”
Giải thưởng vừa treo, từ trong ra ngoài Thường gia trang vang lên tiếng hú hét phấn khích của đám đệ tử.
Sau đó, hết tốp này tốp khác đệ tử nhà họ Thường vẫn đứng sau lưng ông cụ Thường ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà.
Trận chiến này, chính là dùng quân số áp đảo đối phương.
Trận chiến này là ngoại lệ, xưa nay chưa từng có trận nào hoành tráng như vậy, vượt xa chiến tranh thời thượng cổ, trận chiến này đã ghi tên mình là trận hung hãn nhất, mãnh liệt nhất trong lịch sử võ giả.
Trận chiến này, cũng là trận chiến của một người.
Lấy trung tâm là Thường gia trang, trong phạm vi 5 km,