Sát ý lạnh thấu xương tạo thành thế đao sắc bén giữa không trung.
Đồng tử Vu Kiệt thoáng co rút lại, vung đao đốn củi trong tay ngăn lại dao bầu trước mặt.
“Choang!”
Một tiếng va chạm chói tai vang lên.
Nhưng ngay lúc này…
Đao của Vu Kiệt không còn chém bay con dao bầu đối diện như lúc trước, mà cùng nó giằng co tại chỗ.
Rốt cuộc… tu vi của anh cũng rơi xuống Tiểu Kình.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh đã bị áp chế.
“Tu vi của mình!”
Phút chốc, cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ kích thích toàn bộ dây thần kinh của Vu Kiệt, giác quan thứ sáu hình thành sau nhiều năm chiến đấu đã giúp anh cảm nhận được nguy hiểm đến từ bên cạnh.
Vu Kiệt vừa ngăn cản đao của tên võ giả nhà họ Thường trước mặt, vừa liếc nhìn ra sau lưng thì phát hiện có bốn tên đang vung dao lên chém về phía anh từ hai phía.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh!
Không!
Nói chính xác hơn là các giác quan của Vu Kiệt đã giảm sút, nên khả năng phát hiện hành động của đám người này trở nên chậm đi.
Anh chậm!
Những người này… mới là nhanh!
Bốn con dao, bốn mũi nhọn, cùng với gần 50, 60 tên đệ tử nhà họ Thường đang ngăn cản phía trước.
Không thể chờ chết!
Niềm tin trong tim Vu Kiệt không ngừng gào thét, ánh mắt anh híp lại, tu vi giảm xuống thì đã sao, anh vẫn là… Vu Kiệt!
Là lưỡi dao sắc của Tổ quốc - vị Lang Vương từng đơn độc vượt biên khiêu chiến ba mươi