Anh còn chưa kịp xoay người lại thì đã liếc thấy lưỡi dao hung hăng chém xuống vai mình.
Dao bầu rạch nát da thịt trên vai anh, cảm giác đau đớn như muốn xé nát cơ thể nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Hai đấm khó địch bốn tay.
Trong cùng cảnh giới, có lẽ Vu Kiệt đấu tay đôi vô địch.
Nhưng nếu cùng cảnh giới lại bị đè bẹp về mặt số lượng thì anh vẫn sẽ… bị thương.
Đau đớn dữ dội khiến khóe mắt Vu Kiệt co giật.
Anh hét lên một tiếng, lập tức giơ tay nắm lấy lưỡi dao vừa chém xuống, sau đó dùng sức nâng nó lên.
Lưỡi dao sắt bén rạch nát lòng bàn tay anh, máu tươi men theo dao bầu của đối phương… nhỏ giọt trên mặt đất.
Tên võ giả nhà họ Thường kia tái mặt, thoáng chốc, vẻ mặt hắn ta lại trở nên dữ tợn, hai tay nắm chặt lấy chuôi dao, dùng sức ấn xuống.
Một bên nâng lên!
Một bên đè xuống!
Vết thương trên lòng bàn tay Vu Kiệt càng sâu hơn.
Máu cũng chảy ra nhiều hơn.
Đằng xa, thấy cảnh tượng như vậy, Ngô Tiểu Phàm gần như sụp đổ.
Cô liều mạng giãy dụa: “Không… Không… Đừng mà!”
“Anh Vu, anh mau chạy đi, chạy mau lên!”
“Đừng chém anh ấy, đừng…”
Cô gào khản cả giọng.
Nhưng mặc kệ cô có kêu gào cỡ nào thì đám người xung quanh vẫn không từ bỏ ý định giết chết Vu Kiệt.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Nếu không tiêu diệt từ khi mới nảy mầm, e là sẽ thành họa lớn.
Ngô Tiểu Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn chằm chằm vào Hứa Long: “Hứa Long, anh giết tôi là được rồi, tôi biết anh hận tôi, chị của anh – Hứa Thu cũng hận tôi, tôi không cần gia sản nhà họ Ngô, tôi tặng hết cho các người đấy, ngay cả mạng của tôi cũng cho các người, có được