Còn có những dị tượng phát sinh trên bầu trời, thoạt nhìn quá mức quái dị.
Chẳng lẽ bọn họ là thần tiên?
Không chỉ như thế, những người được trang bị đầy đủ này… có vẻ như toàn là nhân vật lớn.
Tất cả họ đều có liên quan đến Vu Kiệt sao?
Cô không rõ nữa, đầu óc cô đang rất hỗn loạn, cứ như một mớ tơ vò.
Ở đây, cô chỉ là một người bình thường, sẽ không có ai để ý đến cô.
Cô chỉ hi vọng Vu Kiệt có thể được điều trị kịp thời, mong anh không phải chết.
“Cô tên là Ngô Tiểu Phàm à, yên tâm, chúng tôi đã khống chế được tình hình, cô không cần phải lo lắng nữa!”
Một tiểu đội trưởng bước đến bên cạnh Ngô Tiểu Phàm, nở một nụ cười tự cho là anh tuấn.
Đối mặt với một cô gái còn trẻ như thế này, anh ta thật không biết phải an ủi như thế nào cho phải, quả thật có hơi khó.
Nhưng Ngô Tiểu Phàm lại cảm thấy rất bất ngờ, ánh mắt cô lóe sáng, trông có vẻ thật sự khiếp sợ.
Cô không nghĩ một nhân vật lớn như vậy lại biết mình.
Cô có nên nhân cơ hội này nói gì đó không?
Hiện tại cô rất nóng lòng, bởi vì có một việc vẫn luôn khiến cô bận tâm.
Là về cái chết của bố cô!
Cô dám chắc bố mình sẽ không tự sát, chắc chắn có âm mưu gì trong đó.
Ngô Tiểu Phàm há to miệng, nhưng những lời muốn nói dường như bị nghẹn ở cổ họng.
Nhất thời, cô