Tim Hứa Long như bị ai đó bóp chặt, hắn không dám dừng bước.
“Bộp!”
Hắn vẫn tiếp tục cúi đầu đi về hướng đó, nhắm mắt mà đi, đường cũng không thèm nhìn.
Cứ thế, hắn đụng vào một cơ thể cường tráng rồi theo quán tính ngã lăn ra đất.
Đường vốn là để cho người đi, thế nhưng có một số người lại rất thích đứng chắn đường.
Anh mạnh, anh có thể áp chế đối phương, thành công đi qua.
Còn anh yếu… thì cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Tuy nhiên, lúc đi đường, nhất định phải biết đâu là đường của mình.
Ít nhất thì phải mở mắt ra xem cho kỹ xem nó có thích hợp với mình không.
Hiện tại, Hứa Long có cảm giác như mình bị mù vậy.
Hắn cúi đầu nằm trên mặt đất, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi ủng quân đội màu đen.
Đôi ủng kia giẫm lên bùn lầy xen lẫn máu tươi, từng giọt mưa trĩu nặng rơi xuống, men theo thân ủng thấm xuống đất.
Hứa Long rất sợ hãi, sự sợ hãi trong mắt ngày càng nồng đậm.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông với ánh mắt sắc bén, ông ta tựa như một con thú hoang đang nhìn chòng chọc vào hắn.
Hắn vô thức cho rằng bản thân đã bị nuốt chửng mất rồi.
Mỗi bên có một người của tổ Báo bước đến giữ lấy Hứa Long.
Hướng Thiên Lĩnh lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi trước mặt và hỏi: “Sợ à?”
Hứa Long run lẩy