“Phù phù!”
Hai đầu gối Hứa Long mềm nhũn, quỳ sụp xuống.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin các người…”
Giọng hắn rất khó nghe, cứ như trong cổ họng bị nhét một miếng vải vậy, khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.
“Mau đi!”
Hướng Thiên Lĩnh liếc nhìn gã thanh niên này bằng ánh mắt xem thường, sau đó lắc đầu, phất tay ra hiệu.
Đầu óc Hứa Long trống rỗng, thậm chí người của tổ Báo phải khiêng hắn đi.
Hướng Thiên Lĩnh bước đến bên cạnh Mạc Vãn Phong.
Hai người nghiêm túc đứng trước dinh thự nhà họ Thường dưới cơn mưa đêm.
“Rốt cuộc, một số việc cũng đã xong!”
Hướng Thiên Lĩnh cảm khái.
“Đúng vậy, nhưng vẫn còn một số việc chỉ mới bắt đầu mà thôi!”
Mạc Vãn Phong nói một cách sâu xa.
Sau đó hai người lại rơi vào trầm mặc.
Chuyện kết thúc kéo theo rất nhiều mạng người.
Mà chuyện bắt đầu, cũng khiến rất nhiều người phải chết.
Bọn họ hiểu rất rõ, thế giới này lại sắp nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Bầu trời âm u, một chiếc máy bay trực thăng có in ký hiệu đặc thù hạ xuống sân thượng một bệnh viện cao cấp.
Dường như có một ngọn núi lớn thoáng chốc đè xuống toàn bộ bệnh viện, khiến cho tất cả bác sĩ, y tá đều đứng ngồi không yên.
“Bệnh viện có thông báo khẩn!”
“Tất