"Túi thơm của Tam Nương, có thể cho ta xem một chút không?"
Mạnh chiêu dung không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Chân, ngữ khí lạnh nhạt, lại làm Thẩm Chân lạnh cả sống lưng.
"Tất nhiên là có thể."
Thẩm Chân vội tháo túi thơm bên hông xuống, đưa cho Mạnh Tố Hề.
Mạnh Tố Hề đặt túi thơm ở chóp mũi ngửi.
Nàng ta giỏi về điều chế hương, có bản lĩnh điều chế được mùi hương đã từng ngửi qua, duy chỉ có lần còn ở phủ Trấn Quốc công, khi ngửi mùi hương trên người nam nhân kia, nàng ta cố gắng bao nhiêu cũng không làm ra mùi hương giống được.
Đó là một mùi thanh hương cực kỳ đặc thù.
Nàng ta dùng mấy chục loại hương liệu phối chế, cuối cùng cũng chỉ điều ra được một mùi tương đối giống, nhưng cảm giác vẫn còn thiếu chút gì đó, mà hiện giờ vị Tam cô nương Thẩm gia này ngồi ngay bên cạnh, mùi hương quen thuộc kia giống như ập vào mặt......!
"Hương này là tự ngươi điều chế sao?" Mạnh Tố Hề nói.
"Đúng vậy."
Mạnh Tố Hề gật đầu, "Tay nghề thật sự rất giỏi."
"Nương nương quá lời." Thẩm Chân gật đầu phụ họa nói: "Nếu nương nương thích, vậy để thần nữ hồi phủ điều một cái giống vậy tặng cho nương nương."
Mạnh Tố Hề lộ ra biểu tình kinh hỉ, cười nói: "Vậy làm phiền ngươi."
"Được nương nương thích là vinh hạnh của thần nữ."
Mắt Hứa hoàng hậu hơi mị, nhấc nắp trà, không nhanh không chậm thưởng trà, giơ tay chậm rãi uống một ngụm.
Trước mắt vô cùng náo nhiệt, có người ném thẻ vào bình rượu, có đá cầu, có đấm hoàn, có người so cưỡi ngựa bắn cung......!
Đột nhiên một trận khua chiêng gõ trống vang lên.
Hai đội nhân mã liên tục tiến vào.
Ánh mắt mọi người nháy mắt tập trung ở lá cờ đón gió tung bay, trận mã cầu tái này xem ra sắp bắt đầu rồi.
Hứa hoàng hậu vẫy tay về phía cung nữ, thấp giọng nói: "Đi gọi Tiểu Thất tới chỗ bổn cung."
Cung nữ thấp giọng dạ vâng.
Một lát sau, Hứa Thất Nương theo Vương Nhuy đi tới bên người Hứa hậu bên người.
Vương Nhuy thấp giọng cảm thán, "Quả nhiên vẫn trí trung tâm thấy rõ nhất."
Hứa hoàng hậu cong đôi mắt cười nói: "Ngươi, cái đứa nhỏ này."
Nhìn thanh niên tài tuấn cách đó không xa giá ngựa vung tay chạy, Khang Ninh quận chúa không khỏi thấp giọng nói: "Trường Bình hầu không có ở đây, trận thi đấu này cũng không có gì căng thẳng, lát nữa nhất định lại là đội có Tam ca thắng cho xem."
Tam ca trong miệng Khang Ninh quận chúa chính là Lục Yến.
Ánh mắt Hứa hoàng hậu như có như không dừng trên người Tĩnh An trưởng công chúa, thấy bà cũng không nhìn Thẩm Chân, mày vốn nhíu chặt nay cũng chậm rãi thả lỏng.
Phúc An trưởng công chúa tự đáy lòng cảm thán: "Lục Tam Lang của chúng ta thật là văn võ song toàn.
Phong tư như nghi, thần thái nội liễm, cũng không biết là cô nương nhà ai có được phần phúc phận này đây."
Tĩnh An trưởng công chúa liếc mắt xuống dưới đài nhìn tên tiểu tử thúi ra vẻ đạo mạo, âm thầm hạ khóe miệng, châm chọc nói: "Ngươi đừng có khen hắn."
Phúc An trưởng công chúa chế nhạo nói: "Không phải chỉ là vẫn chưa thành thân sao? Chẳng lẽ....!người mẫu thân như ngươi còn vì việc này mà tức giận?"
"Tam Lang tuổi cũng không nhỏ, đúng là nên nghị hôn." Hứa hoàng hậu xoa cánh tay, thở dài nói: "Chẳng qua việc hôn nhân ấy mà, cũng phải chú ý đến hai chữ duyên phận, trưởng công chúa chớ nên gấp gáp."
Tĩnh An trưởng công chúa nói: "Con cháu đều có phúc của con cháu, ta không gặp được."
Đúng lúc này, Mạnh chiêu dung lại nói: "Thần thiếp nhớ rõ Thất Nương cũng chưa đính hôn thì phải."
Hai má Hứa Ý Thanh ửng đỏ, vội vàng cúi đầu.
Tình huống này nhìn như lơ đãng ngươi một câu ta một câu, bên trong thật ra lại là dày công bày bố, vừa rồi nhắc tới việc hôn nhân của Lục Yến, ngay sau đó lại nhắc tới Hứa Ý Thanh, phần ám chỉ này, người ở đây đều minh bạch trong lòng.
Lát sau, Hứa hoàng hậu thấy Tĩnh An trưởng công chúa không tiếp lời, liền nói: "Thất Nương còn nhỏ, tuy rằng bổn cung cũng biết đạo lý nữ đại bất trung lưu(*), nhưng vẫn muốn để con bé mười bảy rồi mới tính đến chuyện xuất giá."
(*) Gái lớn không giữ được.
"Nương nương, Thất Nương nguyện lưu lại bên cạnh bồi nương nương." Hứa Ý Thanh lập tức nói.
Hứa hoàng hậu cười cười.
Nhắc tới tuổi tác, Phúc An trưởng công chúa nhìn về phía Thẩm Chân, chậm rãi nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Tam Nương cũng mười bảy đi."
"Hồi trưởng công chúa, thần nữ vừa vặn mười bảy."
"Đã nghị thân chưa?"
"Dạ chưa."
"Nhìn ta này, sao lại hỏi một tiểu nữ oa như ngươi những lời này chứ!" Ánh mắt Phúc An trưởng công chúa trông về phía xa, gợi lên khóe môi nói: "Thật giống như nụ hoa mới nở vậy."
Khang Ninh bĩu môi, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Trêu hoa ghẹo nguyệt thì có."
Tĩnh An trưởng công chúa nhíu mày.
Phúc An trưởng công chúa véo nhẹ mặt nàng, "Con nói bậy gì đó hả?!"
"Mẫu thân, Khang Ninh nào dám bịa đặt, nếu không phải nàng, Hứa ca ca sao lại......"
"Câm mồm!" Phúc An trưởng công chúa sầm mặt.
Nói thì nói, nhưng chuyện Hứa Uy là bệ hạ chính miệng định đoạt xuống dưới, vào một khắc kết án kia, đã không chấp nhận lời ra tiếng vào của bất kỳ người nào khác.
Khang Ninh quận chúa thấy mẫu thân giận dữ, cũng không dám nhiều lời, trừng mắt nhìn Thẩm Chân một cái, quay đầu lại tiếp tục xem mã cầu tái.
Mã cầu tái của Tấn triều chọn dùng "Kế trù thức", một cầu tính một điểm, hai đội nhân mã, đội nào đoạt được hai mươi trù, thì tính là đội đó thắng.
Từng con tuấn mã chạy qua chạy lại trên sân, gậy golf chạm vào nhau, mã cầu sơn màu gỗ không ngừng bay múa giữa không trung.
"Vào!"
"Lại vào tiếp!"
"Tùy Ngọc! Ngươi được chưa! Không được để ta tới!"
Chỉ chốc lát sau, ngựa của Lục Yến đụng phải ngựa của Tùy Ngọc, trở tay một kích, đoạt được trù thứ hai mươi.
Trong lúc nhất thời, thanh âm nhạc tấu, tiếng vó ngựa, tiếng hoan hô cơ hồ đều phải xuyên phá lỗ tai của mọi người.
Tùy Ngọc té ngựa, lúc đứng dậy liền đập mạnh lên vạt áo phủi đi đất cát, một bên lại nổi giận mắng: "Lục Thời Nghiên ngươi không thể nể tình huynh đệ chút sao?!"
Lục Yến cười khẽ, cũng không biết Tùy Ngọc nói gì, chọc đến Lục Tam Lang quay đầu nhìn thoáng qua phía nữ quyến.
Cặp mắt đào hoa quyến rũ liễm ý cười, không có thanh lãnh xa cách ngày xưa, lập tức thêm vài phần phong lưu chi ý.
Như thế nào là chân chính phong lưu?
Nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập cuồng loạn là được.
Trên mặt Thẩm Chân treo tươi cười khéo léo, trong lòng cười lạnh ít nhất ba tiếng.
Một hồi mã cầu tái kết thúc, Hứa hoàng hậu an trí Thẩm Chân và Hứa Ý Thanh ở đình hóng gió bên cạnh, ngay sau đó lại khách khí giao lưu với những nội mệnh phụ khác.
Mạnh Tố Hề ngửi đầu ngón tay vẫn còn sót lại vài phần hương thơm, rối rắm mãi, cúi cùng vẫn thì thầm nói bên tai Hứa hậu.
Ánh mắt Hứa hậu cứng lại, theo bản năng mà nhìn trưởng công chúa một cái, nhẹ giọng nói: "Trời có chút lạnh, Mạnh chiêu dung cùng ta vào trong Trúc Mạn các mặc thêm kiện xiêm y đi."
Nghe vậy, Tĩnh An trưởng công chúa như không có việc gì tiếp tục phẩm trà, sau khi Hứa hậu rời đi, liền cho ma ma bên người một ánh mắt.
Đi vào Trúc Mạn các, Mạnh Tố Hề thấp giọng kể lại tường tận chuyện tháng mười năm trước.
Ánh mắt Hứa hoàng hậu không giận tự uy, bà ta lạnh lùng nói: "Việc này ngươi có xác định không?"
"Thần thiếp không dám chắc lắm." Mạnh Tố Hề cắn môi, nói: "Thần thiếp nghe nói Thẩm thị còn có một cửa hàng hương phấn ở chợ phía tây, trình độ điều hương của nàng ta cao hơn thần thiếp, cũng có khả năng là thần thiếp nghĩ nhiều."
"Nhưng có một chuyện thần thiếp có thể xác nhận."
"Nói."
"Vừa rồi mùi hương trong túi thơm của Thẩm thị không có hương liệu đặc thù, nhưng trên người nàng ta lại có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt."
"Ý của ngươi là, trên người nàng ta có thể có mùi hương?"
"Thần thiếp không dám xác định."
Hứa hoàng hậu dùng tay phải bóp mạnh ngón trỏ tay trái, hít sâu một hơi.
Nói không chút khiếp sợ là không thể nào.
Lục Yến, Thẩm Chân.
Bởi vì phủ Trấn Quốc công và phủ Vân Dương hầu trước nay chưa từng lui tới, bà ta thật sự chưa từng nghĩ đến việc hai người ở cùng một chỗ, cho dù nghĩ tới cũng chỉ là chợt loé qua trong đầu mà thôi.
Nhưng không thể không nói, trước mắt nếu như đặt hai người vào một chỗ một lần nữa rồi tự hỏi, rất nhiều sự tình đột nhiên có thể thông suốt.
Tỷ như, tại sao ngày ấy lâm triều Lục Yến lại giúp Thẩm Văn Kỳ nói chuyện; tỷ như, tại sao Tôn Mật phải chịu bản tử ở phủ Kinh Triệu; tỷ như, tại sao Sở Tuần sẽ làm tụng sư cho vụ án của Thẩm Chân; tỷ như tại sao ngày ấy trưởng công chúa sẽ đúng lúc xuất hiện ở Bách Hương các chợ phía tây; tỷ như, chuyện Hứa Uy ban đêm bị tập kích, phủ Kinh Triệu lại không thẩm tra xử lí việc này......!
Lại tỷ như, tháng mười năm trước, bà ta rõ ràng không thu được tin tức Thẩm gia nữ ra khỏi thành, nhưng lại không thể tìm thấy bóng dáng Thẩm Chân......!
Nếu như là hắn che chở, vậy không có gì lạ.
Binh mã trong tay Trường Bình hầu cũng đủ khiến mọi người kiêng kị, bất luận việc này có mấy phần thật giả, Thẩm Chân và Lục Yến, tuyệt đối không thể có bất kỳ quan hệ gì!
Hôm nay thời cơ vừa vặn, không thể kéo dài thêm.
Trắc phi của Đằng Vương cũng không tính là bôi nhọ nàng ta.
"Mùi hương trên người nàng ta rốt cuộc là chuyện thế nào, đã không còn quan trọng nữa." Hứa hoàng hậu dùng ngón trỏ xoa nhẹ hạ huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói với Mạnh Tố Hề vài câu, sau đó lại nói thêm: