Ánh chiều tà chiếu vào mặt sông, gió thu thổi qua làm xuất hiện những gợn sóng nhỏ lấp lánh.
Chỉ nghe liên tiếp hai tiếng “Bùm, bùm”.
Cảnh sắc u tĩnh hài hoa chợt như phát ra thanh âm vụn vỡ.
Mạnh Tố Hề đang ôm bụng cũng trố mắt, há miệng, hơn nửa ngày không nhả ra được một chữ……
Hắn thế mà tự kéo người nhảy xuống?
Còn có thể làm như vậy được sao!
Thẩm Chân vừa rơi xuống nước liền cảm giác được từng cơn lạnh lẽo thấu xương từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, nàng không nghe thấy, không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào bản năng, gắt gao hít sâu một hơi.
Cô nương không biết bơi lội nên quẫy đạp lung tung, thấy không thể nổi lên thì đột nhiên sinh ra sợ hãi.
Ngay sau đó, một đôi tay mạnh mẽ đã nhanh chóng vòng lấy vòng eo nàng, kéo người nổi lên.
Áp lực rời đi, ngực Thẩm Chân phập phồng lên xuống vì thở gấp, đồng thời cũng ho khan không ngừng.
Trên bờ, không biết là ai kêu lên đầu tiên: “Có người rơi xuống nước!”
Lại có một giọng nữ bén nhọn tiếp lời: “Không được kêu!”
Lát sau lại truyền đến một thanh âm càng lớn hơn: “Có ai không, mau tới đây! Có người bị rơi xuống nước! Có người bị rơi xuống nước rồi!”
Tuy khả năng bơi lội của Lục Yến không tồi nhưng mang theo một người nữa bơi về phía bờ cũng không phải chuyện dễ, đặc biệt người này còn gắt gao ôm chặt cổ hắn không buông.
“Nàng thả lỏng một chút.” Lục Yến hơi ngửa đầu, nhíu mi nói.
Nhưng mà tiểu cô nương căn bản không nghe, đôi mắt cũng không dám mở to.
Thấy thế, Lục Yến chỉ có thể hít sâu gắng sức bơi vào bờ.
Lúc lên đến mặt đất, hắn như đã dùng hết sức, nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Trên người hai người không có chỗ nào không ướt, dáng vẻ muốn bao nhiều chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Lục Yến cúi đầu nhìn người trong ngực, trong mắt bỗng nhiên vụt lên một trận lửa nóng.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra tại sao trên đời lại có quy củ bất thành văn rằng chỉ cần chạm vào cô nương bị rơi xuống nước thì nhất định phải phụ trách.
Y phục trên người Thẩm Chân ướt đẫm dán sát vào dáng người nóng bỏng, tựa như xuyên thấu, thật sự khiến người ta không dám đưa mắt lại xem.
Nếu người khác gặp phải loại sự tình này, cho dù không phải quân tử chân chính nhưng ít nhất cũng nên giả làm quân tử, hoặc là mau chóng buông người, hoặc là tay nắm song quyền, tận lực tránh đụng thân thể của cô nương gia.
Nhưng cố tình, Lục Yến đến giả vờ cũng lười, hai tay thoải mái đặt trên cơ thể của tiểu cô nương.
Gió thổi qua, Thẩm Chân run rẩy.
“Lạnh sao?” Lục Yến cúi đầu hỏi nàng.
Thẩm Chân chậm rãi mở to mắt, Ừ một tiếng gần như không thể nghe thấy.
Đôi mắt nhiễm nước bắt đầu phát ngứa, nàng giơ tay muốn xoa nhưng bị Lục Yến vội vàng ngăn lại, “Đừng xoa, càng xoa sẽ càng ngứa.”
Tay Thẩm Chân cương cứng giữa không trung.
“Bị sặc rồi phải không?”
“Ta không sao…… Khụ khụ……”
Thấy thế, Lục Yến đưa tay ra sau lưng nàng, vỗ nhẹ hai cái.
Lúc hai người nói chuyện, xung quanh đã xuất hiện không ít người, nhìn thấy một màn này, bất luận là nam hay nữ đều phải há hốc mồm, không nói nên lời, khoa trương mà nói, nhét quả trứng gà vào trong miệng sợ vẫn còn dư dả ấy chứ.
Nhận thấy ánh mắt xung quanh, thân mình Thẩm Chân cứng đờ, tay nhỏ nắm chặt ống tay hắn chợt buông ra.
Đôi mắt ướt át bịt kín một tầng hoảng loạn, nàng thấp giọng nói: “Đại nhân mau đặt ta xuống dưới đi, có người tới……”
Nghe vậy, khóe miệng Lục Yến bỗng nhiên cong lên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói: “Với dáng vẻ này của nàng còn muốn ta đặt xuống kiểu gì?”
Thẩm Chân cúi đầu nhìn áo váy ướt đẫm của mình.
Nhận mệnh hít sâu một hơi.
Còn đâu là thanh danh của nàng a……
Lục Yến như nghe được tiếng lòng của nàng, mở miệng nói lời trát tâm: “Tam cô nương cũng không còn thừa được mấy phần thanh danh, không có cũng thế.”
Nói thật ra, năm chữ “Không còn thừa được mấy” này cũng coi như thỏa đáng.
Sau khi Thẩm Chân “hồi kinh” được hai tháng, trước có Tô Hành, sau có Hứa Uy, trước mắt đến Sở Tuần cũng đều trở thành hạ thần dưới váy nàng.
Trừ mấy người này ra, còn có cái gì mà ngoại thất của quan lão gia, tiểu thiếp phòng thứ mười mấy của phú thương Dương Châu.
Chuyện phong lưu của nàng đã sớm bay đầy trời, thoại bản cũng không dám viết như vậy đâu!
Thẩm Chân bị ánh mắt trào phúng của hắn thiêu cho đỏ bừng khuôn mặt, tay nhỏ âm thầm đẩy hắn một cái.
“Đẩy ta? Mới vừa rồi là ai ôm chặt ta không chịu buông tay?” Nam nhân nhướn mi nhìn nàng nói.
Cặp mắt xinh đẹp của Thẩm Chân lại càng mở lớn.
Lát sau, Lục Yến thấy được thân ảnh Dương Tông nên dừng bước chân, thả người xuống dưới.
Dương Tông đưa qua một chiếc áo khoác màu tím sẫm, Lục Yến nhận lấy, thuận tay khoác lên người nàng.
Vừa thấy động tác này, thanh âm nghị luận xung quanh càng thêm náo nhiệt.
“Thẩm gia nữ sao lại thế này, cả một đám đều thích chơi trò nhảy xuống nước đến thế cơ à?”
“Không tin nổi thế mà thực sự có người xuống cứu a.”
“Người đó có phải là thế tử phủ Trấn Quốc công không?”
“Vậy trách không được.”
“Không phải nàng với Trường Bình hầu……”
Lục Yến nhìn thoáng qua lỗ tai nhỏ hồng thấu của Thẩm Chân, nghiêng đầu nói với Dương Tông: “Ta mang nàng đi Tử Vân Lâu noãn các trước, ngươi tới chỗ trưởng công chúa mượn hai thị nữ tới đó.”
Dương Tông khom người nói: “Dạ.”
Bờ sông bên này loạn thành một đoàn, khán đài đầu kia vẫn vô cùng náo nhiệt.
Thịnh tiệc ăn uống linh đình, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, đàn sáo dây cung quản, bừng bừng sôi sục, các nữ quyến tay cầm quạt tròn, thân mang nhẹ hoàn, niệm thơ từ lang quân mới làm, mỉm cười duyên dáng.
Búi tóc hơi nghiêng, mềm mị câu người.
Đúng lúc này, một cung nữ vội vàng đi đến trước mặt Hứa hoàng hậu, run giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương! Việc lớn không tốt!”
Hứa hoàng hậu đặt trái cây trong tay xuống, nhíu mày nói: “Sao lại mất bình tĩnh như thế, có chuyện gì thì chậm rãi nói.”
“Nương nương, Tam cô nương Thẩm gia mới vừa rồi bị rơi xuống nước!”
Hai mắt Hứa hoàng hậu trừng lớn, không thể tin tưởng nói: “Vừa rồi vẫn còn tốt lắm, sao lại rơi xuống nước rồi? Đã cứu người lên chưa?”
“Nô tỳ nghe nói người đã không sao rồi ạ.”
“Vậy thì tốt, người không có việc gì là tốt rồi.” Hứa hoàng hậu xoa ngực, theo sau đứng lên nói: “Yến đêm trung thu xảy ra sự việc như vậy bổn cung không thể thoát khỏi