Một đoạn trầm mặc qua đi, Lý Đệ nhăn mi, nói với Hà phu nhân: "Nhạc mẫu, ta thiếu Như Nhi danh phận, ngày sau chắc chắn sẽ bồi thường."
Chậc.
Nếu không trên đời sao lại có người nói nam nhân tuyệt tình đâu? Lúc này mới ngắn ngủn mấy ngày, không ngờ hắn lại thay đổi chủ ý.
Không cho Hà Uyển Như được danh phận chính thê, đó chính là kết quả.
Văn thị tức giận đến tay run run, "Như Nhi mới là vợ cả của con đó! Sao con có thể......"
"Mẫu thân! Kinh thành có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm con? Con có lựa chọn khác sao? Một khi bị ngự sử buộc tội, chọc vào người không nên chọc, đừng ai mong có được cuộc sống yên ổn nữa."
Hà phu nhân chưa thấy qua việc đời, bà ta không biết Lý Đệ ở bên ngoài có bao nhiêu khó khăn, bà ta chỉ biết thê thiếp khác biệt, Như Nhi một khi thành thiếp thất, vậy về sau chính là kém một bậc.
Hà phu nhân thở ra một hơi, "Như Nhi, cùng mẹ đi thôi, nơi này không dung được con."
Nước mắt Hà Uyển Như tẩm ướt khăn tay.
Nhưng so sánh với nước mắt Thẩm Nhiễm, nước mắt Hà Uyển Như lại không đáng giá như vậy.
Dù sao thì nàng ta cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, cho dù Lý Đệ đối với nàng ta thật sự có vài phần tình ý, cũng không chịu nổi mà tiêu tán gần hết rồi.
Hà Uyển Như nhìn thấy không kiên nhẫn trong mắt Lý Đệ, trong lòng có chút hoảng.
Nàng ta biết từ trước đến nay hắn thích chính mình thuận theo, rốt cuộc Lý Đệ thường nói nhất chính là một câu, "Nàng nghe lời, ta sẽ đối với nàng tốt một chút."
Hà Uyển Như dần dần ngừng khóc nức nở, lui một bước nói: "Đứa nhỏ này, ngài còn muốn không?"
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lý Đệ chậm rãi nhìn xuống phía dưới, dừng trên bụng nàng ta, mềm lòng nói, "Như Nhi, nàng an tâm dưỡng thân mình đi, chờ đứa trẻ ra đời rồi, nó chính là đứa bé đầu tiên của ta, ta sẽ không bạc đãi nàng, cũng sẽ không bạc đãi nó."
"Được, ta đều nghe ngài." Hà Uyển kéo lại tay hắn.
"Như Nhi!" Hà phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
Hà Uyển Như hướng mẫu thân lắc đầu.
Hà phu nhân vẻ mặt như hận rèn sắt không thành thép, chỉ vào mặt Hà Uyển Như, hô: "Rõ ràng con mới là người hắn cưới hỏi đàng hoàng cơ mà, thế mà bây giờ lại cam nguyện làm thiếp?"
Sắc mặt Lý Đệ càng ngày càng trầm, nói thật, hắn cũng không thích cảm giác tất cả mọi người đều vây lại trách cứ hắn.
Một lúc lâu sau, hắn xoay người rời đi, đi tới chỗ Thẩm Nhiễm.
Thẩm Nhiễm ôm đầu gối mà ngồi, vùi đầu vào hai đầu gối, chợt nhìn qua, nàng dường như vẫn là phu nhân Lý gia vì hắn đào tim đào phổi kia.
Điều này không khỏi làm tâm hắn cảm thấy ấm áp.
Vậy vì sao Lý Đệ vẫn chạm vào Hà Uyển Như, còn làm nàng ta mang thai đâu?
Luận xuất thân, Hà Uyển Như chẳng qua chỉ là nữ nhi thương gia, mặc dù đã tận lực ngụy trang, nhưng trên người vẫn đuổi không đi một loại khí chất không phóng khoáng.
Luận bộ dạng, Hà Uyển Như tuy rằng coi như thanh tú, nhưng so sánh với Thẩm Nhiễm, mỹ nhân vũ mị bức người, khoảng cách cũng không phải nhỏ.
Lý Đệ sở dĩ có thể đưa Hà Uyển Như vào Trường An, nói trắng ra là, hắn cảm thấy vai diễn hèn mọn con rể Thẩm gia, hắn đã diễn đủ rồi.
Mấy năm nay, hắn rõ ràng đã làm quan ở Trường An, được thánh nhân thưởng thức, nhưng ở trước mặt Thẩm Nhiễm, vẫn giống như trước kia vẫn là kẻ xuất thân hèn mọn.
Đối lập như vậy, Hà Uyển Như tự nhiên không giống, khi Lý Đệ cùng nàng ta ở một chỗ, không nói đến thân thể có sung sướng hay không, nhưng nội tâm quả thật đạt được cực đại thỏa mãn.
Thẩm gia rớt đài, mắt thấy Thẩm Nhiễm sắp hỏng mất, mắt thấy nàng tức giận tận trời, hắn liền uy hiếp nàng nhưng đồng thời cũng ẩn ẩn chờ đợi, nàng có thể giống như giờ phút này.
Đáng thương một chút, mềm yếu một chút, cầu xin hắn, khóc một chút, có lẽ hắn cũng sẽ mềm lòng.
Rốt cuộc hắn đối với Thẩm Nhiễm không phải không có tình cảm.
Lý Đệ đi qua, đặt tay lên lưng nàng, ôn nhu nói: "Nhiễm Nhiễm."
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu, hồng con mắt, nức nở nói: "Ngươi và nàng ngay cả hài tử cũng đã có?"
Tâm Lý Đệ căng thẳng, giọng nói khàn khàn: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta cũng sẽ có hài tử, đó mới là con vợ cả của ta."
Thẩm Nhiễm nắm chặt tay, nhẫn nhịn, mượn cơ hội nói: "Trách không được ta vừa ra cửa, ngươi cũng phải phái người nhìn chằm chằm, có phải ngươi sợ ta đi tìm nàng gây phiền toái?"
Không thể không nói, rất nhiều chuyện thông qua miệng lưỡi "Tranh giành tình cảm" này nói ra, mục đích cũng không còn rõ ràng như vậy nữa.
Nói xong, nước mắt Thẩm Nhiễm liền chảy xuống.
Rõ ràng tất cả mọi người đều khóc, duy chỉ có nước mắt Thẩm Nhiễm làm lồng ngực Lý Đệ bỏng rát.
Hắn ôm lấy bả vai Thẩm Nhiễm.
Thẩm Nhiễm một phen đẩy hắn ra, "Lý Đệ, ngươi lấy chuyện của cha uy hiếp ta, ta còn có thể đi đâu! Chuyện của ngươi, ta lại có thể nói với ai! Ngươi lại vẫn đề phòng ta như thế!"
Lần đầu Lý Đệ nhìn thấy nàng như vậy, tâm hoảng hốt, lập tức nói: "Được, được, ta sẽ không phái người đi theo nàng nữa, được không?"
Trầm mặc giây lát, Lý Đệ lại nói: "Ta sẽ sai người dọn dẹp Di Lan đường cho nàng ta ở, được không?" Nàng này chính là chỉ Hà Uyển Như.
Cũng không biết vì sao, Lý Đệ ở trước mặt Thẩm Nhiễm thật sự không thể kêu ra tên Hà Uyển Như.
Thẩm Nhiễm không nói.
"Nàng ta có thai, ta không thể lại đuổi nàng ta đi, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không suy xét tới việc bình thê, ta với nàng ta đã hòa li, cho dù nhập phủ, cũng sẽ không cao hơn nàng."
Thẩm Nhiễm nhìn đôi mắt thâm tình chân thành của hắn, đột nhiên cảm thấy bi ai thay Hà thị.
Đi một vòng tới quỷ môn quan, vì người sinh hạ hài tử, thật sự đáng giá sao?
"Ta có một điều kiện." Thẩm Nhiễm nói.
"Nàng nói đi." Lý Đệ lại là vẻ mặt phòng bị.
"Từ giờ phút này, Hà thị không được bước vào sân của ta nửa bước."
Lý Đệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Đây là điều đương nhiên."
Lúc chạng vạng, Lý Đệ rời đi, Thẩm Nhiễm tính toán canh giờ, thấy không sai biệt lắm liền đi một chuyến tới ngục Đại Lý Tự.
***
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Đệ đã vội vàng ra cửa, Công Bộ tiến vào tu sửa cửa thành, hắn làm Công Bộ thị lang, cũng không có quá nhiều tinh lực đặt ở nội trạch.
Thẩm Nhiễm kéo tay Thanh Lệ, "Bây giờ chúng ta tới ngục Đại Lý Tự."
Thanh Lệ gật đầu, "Nô tỳ đi gọi người chuẩn bị ngựa."
Bên ngoài là một đêm mưa.
Thẩm Nhiễm bước ra cửa, đang muốn bung dù, trời lại ngừng mưa, mây đen chồng chất bị gió thổi tan, không còn mây mù, lộ ra bầu trời xanh thẳm.
Bánh xe ngựa chậm rãi chuyển động, đi ngang qua mấy phố hẻm, tới ngục Đại Lý Tự.
Sau khi báo tên họ cho ngục thừa, nàng đi theo ngục sử tới địa phương y hệt lần trước
"Chìa khoá gian nhà tù này chỉ có một chiếc, ở chỗ của Chu đại nhân, thỉnh Lý phu nhân đợi một chút." Ngục sử nói.
Tế mi Thẩm Nhiễm nhíu lại, có chút khó hiểu.
Nếu Thái Tử đã giúp phụ thân tranh đoạt quyền thăm hỏi, vì sao trong tay ngục sử còn không có chìa khóa?
Sau một lúc, một thân ảnh thẳng đứng oai hùng xuất hiện ở trước mặt Thẩm Nhiễm.
Chu Thuật An thuận miệng nói, " Nàng đang cầm cái gì trên tay?"
"Trước mắt đã vào mùa hạ, ta tới đưa cho phụ thân ít giày vớ." Nói xong, Thẩm Nhiễm liền đưa đồ vật trong tay qua.
Đồ vật trước khi tiến vào tù đều phải qua tay ngục sử, đây là quy củ.
Chu Thuật An cúi đầu nhìn lướt qua, trầm giọng nói: "Không cần tra xét, trực tiếp mang vào đi."
Ngục sử đứng một bên nghe ngữ khí như thế lập tức ngầm hiểu, khom người lui xuống.
Ánh mắt Thẩm Nhiễm cứng lại.
Nàng từ bao giờ đã có