Lúc nói chuyện, đôi mắt Thẩm Chân lại ngẫu nhiên phiêu đãng về hướng cách đó không xa.
Thẩm Nhiễm biết nàng tìm ai.
Nàng nhìn vào đôi mắt Thẩm Chân, thấy được ánh nhìn của nữ nhi gia khi động tâm, có một phần thuần túy, cũng có một phần cô dũng.
Giống như nàng mấy năm về trước.
Lý Đệ bận rộn cả ngày lẫn đêm, khi hồi phủ đã mệt đến nỗi đặt lưng là ngủ, không còn tỉnh táo nhưng vẫn nhớ ở bên tai kêu một câu, Nhiễm Nhiễm.
Vẫn nhớ kéo góc chăn cho nàng.
Khi đó, nàng thật sự cho rằng bản thân đã gặp được lang quân tốt nhất thế gian, gặp gỡ lang quân thương nàng nhất trên đời.
Bốn năm, trung y, áo lót của Lý Đệ đều được làm từ tay nàng, từng đường kim mũi chỉ đều là nàng tự mình may.
Chỉ vì một câu canh phu nhân nấu quả thật là mỹ vị nhân gian của hắn, nàng thậm chí còn cố ý tìm tới nữ đầu bếp các nơi để học hỏi! !
Ai mà chưa từng ngốc một lần?
Cho nên sau này, khi nàng và Lý Đệ đã trở mặt, có một đoạn thời gian rất dài nàng vẫn không dám tin những chuyện khó nghe đó đều là thật sự, mà thứ nàng từng tự tin nắm trong tay mới là giả.
Cho đến hiện tại, nàng rất khó tin tưởng ai.
Chẳng qua, nàng không nghĩ tới dùng ý nghĩ của mình tới ảnh hưởng Thẩm Chân, bởi vì mệnh số mỗi người đều không giống nhau, có lẽ tình nghĩa Lục Tam Lang đối với con bé cũng không phải là hoa trong gương, trăng trong nước.
Nàng có thể làm, chỉ có thể là mau chóng nắm được chứng cứ phạm tội của Lý Đệ, đừng để chuyện Lý gia liên lụy tới Thẩm Chân.
“Đại tỷ?” Thẩm Chân gọi nàng một tiếng.
Thẩm Nhiễm hoàn hồn, cười, giữ tay nàng, đột nhiên nhớ tới Lục Tam Lang dặn dò nàng nói với Thẩm Chân một câu.
“Chân Nhi, muội hỏi thăm Thái Hậu nương nương để làm gì?” Thẩm Nhiễm nói.
“Thái Hậu nương nương?” Thẩm Chân chớp mắt, nói: “Muội không có hỏi thăm Thái Hậu nương nương! ! ”
Thẩm Nhiễm nhíu mày nói: “Vậy vì sao Lục Tam Lang lại muốn ta nói cho muội biết chuyện Thái Hậu hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh?”
Giọng nói vừa dứt, nháy mắt Thẩm Chân đã hiểu được ý tứ người nọ, khuôn mặt nhỏ nhiễm một tia đỏ ửng, thấp giọng nói: “Vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Thẩm Nhiễm gật đầu, “Thái Hậu tuổi tác đã cao, lúc này lại bị thương phần đầu, sao có thể không có việc gì, nghe nói nếu không phải có Hứa gia, Hứa Thất Nương ở đó, chỉ sợ là! ! ” Câu nói kế tiếp, không cần phải nói Thẩm Chân cũng biết.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Chân không khỏi bưng kín khuôn mặt nhỏ.
Hoá ra, điều hắn nói đều là sự thật, nàng không nên giận dỗi hắn mới phải.
Thẩm Nhiễm nhìn biểu tình Thẩm Chân liền biết, chỉ sợ là chính mình lại bắc cầu cho Lục Tam Lang rồi.
Canh giờ không còn sớm, hai tỷ muội tách ra.
Thẩm Nhiễm từ cửa sau rời đi, mà Thẩm Chân lại ngồi trên xe ngựa, chạy chậm về hướng Li Sơn.
Sắc trời dần tối, Thẩm Chân có chút bất an mà vén màn lên, nhìn ra phía ngoài, Đường Nguyệt lập tức thấp giọng nói: “Cô nương không cần lo lắng, đại nhân sẽ mau chóng tới đây.
”
Lời nói Đường Nguyệt vừa ra khỏi miệng, Thẩm Chân mới phát giác vừa rồi chính mình biểu hiện thật sự quá mức rõ ràng, hẳn là nên thu liễm một chút.
Thẩm Chân nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trong chốc lát, thời điểm mở mắt đã tới suối nước nóng ở thôn trang.
Đúng lúc này, chỉ nghe phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa.
Thẩm Chân quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến Lục Yến kéo chặt dây cương, xoay người xuống ngựa.
Nàng sững sờ tại chỗ, hắn đi qua gõ nhẹ lên nàng đầu, “Lớn một tuổi, liền quên tiếp đón rồi sao?”
Thẩm Chân vội gọi một tiếng đại nhân.
Lục Yến giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay chúng ta ở chỗ này, ngày mai lại trở về.
”
“Đại nhân ngày mai không phải thượng trị sao?”
“Được nghỉ tắm gội.
” Lục Yến mang theo nàng đi vào bên trong.
Chỗ suối nước nóng trong thôn trang này hiển nhiên cũng là tài sản riêng của Lục Yến, đưa mắt nhìn lại, đình đài lầu các, dương liễu lả lướt, phong cảnh tú lệ.
Dùng qua cơm tối, bọn họ đẩy ra một cánh cửa, suối nước nóng lớn như vậy liền hiện ra trước mắt.
Suối nước nóng chia làm hai tầng trên dưới, dài mười thước, sâu bốn thước, cầu thang chung quanh là dùng mặc thạch xây thành, nhìn kỹ, mặt trên mỗi một cục đá đều có hoa văn hoa sen hình dáng không giống nhau.
Bốn phía sương khói lượn lờ, sương mù hôi hổi, đẹp thì đẹp, nhưng một nam một nữ ở chung chỗ này khó tránh khỏi nhiều thêm một tia kiều diễm.
Thẩm Chân ngửa đầu xem hắn, do dự mãi mới nói: “Là ta hiểu lầm.
”
Lục Yến chế trụ đầu Thẩm Chân, ép nàng vào trong lồng ngực, “Nghe đại tỷ nàng nói rồi sao?” Giọng nói nam nhân khàn khàn, bên trong hàm chứa một mạt bất đắc dĩ vì không được tín nhiệm.
Không thể không nói, lòng dạ Lục Yến so với suối nước nóng trước mặt còn sâu hơn nhiều.
Hắn biết Thẩm Chân đối với chuyện đêm đó vẫn rất để tâm, dù dỗ dành nàng tốt rồi, nhưng chung quy giống như vẫn còn một tấm chắn vô hình giữa hai người, nếu hắn đoán không sai, Thẩm Chân đã quen biết Hứa Thất Nương từ trước.
Nếu lần này hắn không xử lý sạch sẽ, nói không chừng sẽ trở thành một tai hoạ ngầm.
Bên này, Thẩm Chân cũng nhớ lại gần đây người này dỗ dành nàng thế nào, có chút xấu hổ.
Nàng duỗi tay ôm lấy eo hắn, nhón chân hôn lên hầu kết, mới đầu nam nhân không cúi đầu phối hợp, nàng chỉ có thể nắm lấy vạt áo hắn, nhìn hắn.
Lục Yến rũ mắt nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, lại không khác gì dẫm một chân vào trong đầm lầy.
Tâm căng thẳng, liền cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Vẫn còn bảo trì một chút lý trí nên lúc Lục Yến cởi áo váy của nàng ra cố ý để lại trung y, nghĩ để lại cũng coi như có thứ che chắn.
Nhưng mà nàng vừa xuống nước hắn mới biết được hắn sai rồi, quần áo ướt đẫm dán vào người, đường cong lả lướt hiện ra sẽ chỉ làm người ta càng điên cuồng mà thôi.
Hai viên trân châu phấn hồng kia căn bản không buông tha hắn.
***
Lúc này Thẩm Nhiễm trở lại Lý phủ, tiến vào nội thất liền nhìn thấy Lý Đệ ngồi trên giường, trên tay còn xách theo một hộp đồ ăn.
“Ngươi tới làm gì?” Thẩm Nhiễm nhìn hắn nói.
“Đây là bánh tô nàng thích ăn, ta cố ý đi mua.
” Lý Đệ nói.
Trên mặt Thẩm Nhiễm không có biểu tình gì, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt thực sự buồn cười.
Tin tức ngày mai Trường Bình hầu suất quân nhập kinh mới vừa truyền ra tới, hắn lập tức vội vàng xuống nước?
“Nhiễm Nhiễm.
” Lý Đệ lại gọi nàng một tiếng, “Không giống như những gì nàng nghĩ đâu, ta chỉ là không muốn luôn luôn làm căng với nàng.
Nếu muốn trải qua cả đời, dù sao cũng phải có người cúi đầu trước, đúng không?”
Thẩm Nhiễm không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Trong suy nghĩ của Lý Đệ, với tính tình của Thẩm Nhiễm thì nàng đã đi ra ngoài từ sớm rồi, hiện giờ còn nhìn hắn như vậy, nói không chừng là đang nhìn hắn nhớ lại hồi ức cũ.
Thẩm Nhiễm nhu tình và mềm lòng, hắn từng nhìn thấy.
Lý Đệ biết bức nàng nóng nảy không tốt, nghẹn ngào nói: “Được, được, vậy ta đi ra ngoài trước.
”
Lý Đệ đi rồi, Thẩm Nhiễm cắn môi dưới, cười nhạo một tiếng, lẩm bẩm nói: “Trách không được, hắn tình nguyện tiễn Hà Uyển