Đêm đến, tuyết dày đặc cả thành Tây Phong, gió lạnh ào ào ngoài cửa sổ, khí trời lạnh đến thấu xương.
Nguyễn Lương Ngọc co ro nằm trong chăn, cả người chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài tấm chăn bông dày, con ngươi đen nhánh của hắn chăm chú nhìn Tô Thất Thất đang thu xếp thảo dược.
Tô Thất Thất gần như đã quen với ánh mắt này, hơn nữa nàng còn biết cách lơ là nó.
Qua mấy ngày quan sát, Tô Thất Thất kết luận, thứ nhất, Nguyễn Lương Ngọc tuyệt đối ỷ lại nàng nên mới giả vờ nói rằng thương thế chưa lành.
Thứ hai, Nguyễn Lương Ngọc rất sợ lạnh, chỉ cần tuyết rơi xuống, toàn thân hắn sẽ lạnh như băng rồi chui vào chăn nằm.
Thứ ba, Nguyễn Lương Ngọc không thích ăn cá, khi ăn cá lại rất dễ bị hóc xương cá.
Vì thế, sau mười lần thử nghiệm, Tô Thất Thất đành dừng việc nấu cá ăn.
Chuyện này đồng nghĩa với chuyện phí sinh hoạt hằng ngày của nàng sẽ tăng lên.
“Nương tử…” Nguyễn Lương Ngọc úp sấp nằm trên giường, nhàm chán nhìn Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất cũng không ngẩng đầu, tiếp tục phân loại thảo dược vừa hái được.
“Thất Thất…” Một lát sau, Nguyễn Lương Ngọc lại ôm chăn rồi bắt đầu kêu gào, hơn nữa, hốc mắt hắn có chút ướt.
Tô Thất Thất bắt đắc dĩ ngẩng đầu nhìn hắn, “Có chuyện gì à?”
“Ta chán.”
“Ta bận lắm, không có thời gian chơi với ngươi đâu.” Tô Thất Thất không để ý đến ánh mắt của hắn chỉ đơn giản trả lời một câu.
Nàng cũng không phải hắn, cả ngày chỉ có ăn không ngồi rồi.
Nguyễn Lương Ngọc oán giận trở mình, giường gỗ lay động kịch liệt một trận, bầu không khí trở nên im lặng hẳn, lỗ tai Tô Thất Thất cũng được yên tĩnh.
Ban ngày nàng đi hái thuốc, Nguyễn Lương Ngọc không ngại gió rét đòi đi theo, hơn nữa, mấy ngày nay, cả ngày lẫn đêm hắn đều bám dính nàng.
Tô Thất Thất không còn thời gian để than trời than đất, chỉ việc chiếu cố hắn cũng đủ bận tâm rồi.
Trời mới biết, lúc đầu sao nàng lại cứu người như hắn chứ!!
Số cô nương ở Tô gia Ngư thôn thích Nguyễn Lương Ngọc không ít, mấy ngày nay đã có khoảng 10 nhà đến cửa rồi.
Hơn nữa, cô nương nào cũng mĩ mạo phi phàm hết, nhưng tên Nguyễn Lương Ngọc này lại chỉ mơ ước đồ ăn người ta mang đến.
Tồi tệ nhất là hắn không nhớ nổi tên người ta, lần nào có người tới còn phải đặc biệt chạy lại hỏi nàng người ta tên gì.
Vì thế, nàng luôn phải giúp đỡ hắn, ngay cả những việc nhỏ nhặt này cũng phải giúp đỡ!
“Thất Thất…” Lỗ tai yên lặng được một hồi, Nguyễn Lương Ngọc lại nói, giọng nói mang theo một vẻ thê lương.
Tô Thất Thất vểnh môi, cầm lấy ngón tay lạnh như băng.
Ánh nến mờ tối theo cơn gió mà trở nên chập chờn, ánh sáng ảm đạm trong đêm mang theo chút ấm áp và điềm tĩnh.
“Ta không ngủ được.”
“Không ngủ được thì đếm cừu đi.” Tô Thất Thất không thèm ngẩng đầu trả lời.
“Ta đã đếm đến 2300 con rồi nhưng vẫn không ngủ được.” Nguyễn Lương Ngọc nghiêm túc trả lời.
Phương pháp đếm cừu này là Tô Thất Thất dạy cho hắn, chỉ tiếc là mấy ngày sau hắn đã bị mất ngủ trở lại.
“Ai bảo ngươi đếm nghiêm túc như vậy?!!” Thế mới nói! Có ai mà ngủ cả ngày rồi, đến tối vẫn ngủ được chứ! Thế thì có khác gì heo đâu!
“Thất Thất, ta muốn ăn bánh ngọt hoa sen!” Nguyễn Lương Ngọc trầm mặc một hồi rồi lại có chiêu trò mới.
Tô Thất Thất đã vô cùng hiểu rõ ý tưởng của hắn, “Muốn ăn bánh thì đi tìm Tô Ngữ Mị, nàng ta sẽ rất tình nguyện đi mua cho ngươi.”
Nguyễn Lương Ngọc cắn răng suy nghĩ, nói, “Ta sợ bóng tối.”
“…”
“Thất Thất, nàng đi mua cho ta được không?” Hắn không thích bánh ngọt hoa sen người khác mua cho đâu!
“Không được.” Tô Thất Thất cự tuyệt.
Giờ này Thanh Hương lầu đã đóng cửa rồi, thiệt thòi cái tên không tim không phổi này lại nghĩ ra phương pháp này để giày vò người khác.
Nghe thế, Nguyễn Lương Ngọc nằm sấp trên giường giày vò tấm chăn, tấm chăn mới tinh trở nên nhăn nheo, hắn ủy khuất than thở, “Thất Thất, nàng thật vô tình!”
Không mua bánh ngọt hoa sen cho ngươi ăn thì ngươi bảo ta vô tình?? Vậy ta cứu ngươi, thu lưu ngươi lâu như thế thì tính là gì?? Tô Thất Thất lười lý luận với hắn.
Cái tên này, nhìn qua chính là bị chiều hư, không chịu nổi một chút khổ sở nào, thứ gì muốn là phải muốn cho bằng được.
Có lẽ trước đây còn có người tận tâm tận lực thuận theo hắn, nhưng bây giờ, Tô Thất Thất nàng không có bản lĩnh này!
Lúc này, Tô Thất Thất đã phân loại xong số thảo dược hái ban sáng.
Nàng hái được rất nhiều chủng loại nhưng trong số đó cũng có không ít loại có công dụng giống nhau.
Thỉnh thoảng nàng cũng để lại trong nhà một ít thảo dược để dự phòng, ít ra, khi lỡ bị bệnh cũng có thuốc mà cứu chữa.
Một tháng, cách ngày đó không đến 10 ngày nữa rồi…
Tâm tình nàng trở nên nặng nề vô cùng, sức lực của ngón tay cầm thảo dược cũng tăng lên không ít.
Tháng trước, trước khi phát bệnh ba ngày nàng vẫn chưa chuẩn bị biện pháp đề phòng nào hết.
Nếu hôm đó, Nguyễn Lương Ngọc không vội vã xông vào, có lẽ nàng đã chết rồi.
Vì thế nàng vẫn không nói chuyện này ra.
Nguyễn Lương Ngọc chỉ nghĩ rằng nàng cứu hắn một mạng, nhưng hắn không hề biết rằng, chính hắn cũng đã cứu nàng một mạng.
Nếu không phải thế, hôm đó nàng đã không mềm lòng thu lưu hắn.
“Thất Thất, nàng đang nghĩ gì thế?” Nguyễn Lương Ngọc vẫn luôn quan sát Tô Thất Thất, lúc này thấy nàng rũ mắt trầm tư bèn hỏi.
“Ta đang nghĩ…” Tô Thất Thất rất nghiêm túc trả lời, “Trong vòng mười ngày này, ngươi phải đi!”
Nguyễn Lương Ngọc thật sợ không ngờ được Tô Thất Thất sẽ nói như thế.
Hắn vội vàng ngồi dậy, không thèm để ý đến tấm chăn đã bị rơi ra, kinh ngạc hỏi, “Nàng nói gì?” Hắn cứ tưởng Tô Thất Thất sẽ không nhắc lại chuyện này nữa chứ!
Huống chi, tâm tư của hắn đối với nàng, nàng biết nhưng có lẽ nàng vẫn luôn tự lừa mình dối người..
“Thương thế của ngươi cũng tốt rồi.
Chúng ta cô nam quả nữ lại ở chúng một nhà thì không ổn lắm.
Huống chi, hai chúng ta lại chẳng có quan hệ gì..” Tô Thất Thất bình tĩnh mở miệng.
Ngay cả vẻ mặt lạnh nhạt trên mặt nàng cũng không hề thay đổi.
“Nàng, nàng chỉ xem ta là người lạ? Chúng ta chung sống lâu như vậy, vậy mà một chút quan hệ cũng không có sao?” Nguyễn Lương Ngọc bi thương nhìn Tô Thất Thất, sắc mặt âm trầm không biết đang nghĩ cái gì.
Ánh mắt của nàng vẫn như trước, “Bèo nước gặp nhau thôi.
Ta cứu ngươi chỉ là đạo nghĩa, giờ thương thế của ngươi đã tốt rồi, vậy ngươi còn ở lại làm gì!?”
Nàng nói xong, Nguyễn Lương Ngọc trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Tô Thất Thất nghĩ hắn sẽ không nói gì nữa, lâu đến mức Tô Thất Thất cho rằng hắn thật sự bi thương, nghe được giọng nói lạnh nhạt của nàng là thời cơ tốt nhất để đi.
Tô Thất Thất rất thông minh, nàng biết rõ tâm tư của hắn, nhưng vì nàng biết nên nàng không thể tiếp nhận, nàng không có sức để tiếp nhận nó!
Nàng biết rõ tình trạng thân thể, sống thêm ngày nào thì hay ngày ấy, tội gì phải liên lụy người khác chứ!
Đã lâu nàng không nói đến chuyện này.
Nàng cho rằng, Nguyễn Lương Ngọc căn bản chỉ là vui đùa một hồi, thiếu niên tuyệt đại phong hoa như hắn thì có mĩ nữ nào mà không muốn được chứ! Thế nhưng nàng đã vô cùng hoảng sợ khi phát hiện, người này căn bản không phải muốn vui đùa một hồi.
Vẻ mặt của hắn ngày càng nghiêm túc, thế nên, nàng nhân lúc hắn chưa hãm sâu vào trong đó, quyết định kết thúc hết thảy.
Vì chuyện này, nàng đã do dự một thời gian dài.
“Ta không đi đâu, nàng tốt nhất là nên quên ý nghĩ này đi!” Giọng nói của hắn không hề mang theo chút bi thương nào, Tô Thất Thất nhìn vào ánh mắt hắn mới phát hiện trong con ngươi kia là một cỗ ý chí chiến đấu vô cùng hiên ngang.
Nàng chợt nhận ra rằng, sau khi nghe câu trả lời của hắn, lòng nàng nhẹ nhõm hẳn.
Nàng đã nói rồi nhé! Là chính hắn muốn ở lại đấy nhé! Nếu sau này có chuyện gì, cũng không thể trách nàng được!
Nàng đã sớm