Tiết Cầm Cầm vội vàng đến, rồi lại vội vàng rời đi.
Tô Thất Thất đứng trước cửa sổ, ánh mắt bình thản nhìn những bông tuyết, một màu trắng tinh khiết không chút tì vết, dường như không có nửa điểm vẩn đục xâm phạm đến, không khí tươi mát lan tỏa khắp không gian, nàng khẽ mở cửa sổ để cho khí lạnh thừa dịp tràn vào.
Tuyết rơi một đêm, đủ để che giấu tất cả tội ác cùng tàn nhẫn trên thế gian này một cách dễ dàng.
Nguyễn Lương Ngọc giữ nguyên trạng thái trầm mặc khác thường, hắn ngồi ở mép giường, ngón tay vô thức duỗi ra, sau đó chậm rãi nắm chặt lại, ngón tay thon dài trắng nõn, lại mơ hồ lộ ra vài phần mạnh mẽ.
Hắn cúi đầu, không quay lại nhìn biểu cảm của Tô Thất Thất, thế nhưng khóe môi khẽ nở nụ cười, nụ cười mang theo vài nét châm chọc.
Hắn không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn gần như không cần phải suy đoán, những người đó nhất định là do Lãm Khâu sơn trang phái tới, dọc đường đuổi giết, cuối cùng cũng tìm ra chỗ này, nhưng hắn không sợ, đến bao nhiêu người, hắn giết chết từng đó người là được.
Điều hắn lo lắng chính là không biết hiện tại Tô Thất Thất đang nghĩ gì.
Có phải nàng đã đoán được gì đó rồi không, hay là nàng ấy cái gì cũng biết hết rồi.
Tô Thất Thất vẫn như không có mở miệng, cô duy trì động tác này đã rất lâu, Nguyễn Lương Ngọc sờ sờ cái bụng đang kháng nghị, cao giọng nói: “ Thất Thất, ta đói.”
Tại sao sáng sớm bọn họ chỉ vì gặp Tiết Cầm Cầm mà làm chậm trễ điều quan trọng đó chính là thời gian ăn cơm?
Tô Thất Thất cuối cùng cũng cử đông, Nguyễn Lương Ngọc có chút chán nản phát hiện, sở dĩ Tô Thất Thất liên tục trầm tư căn bản không phải vì điều mà mình đang nghĩ tới, chẳng qua nàng ấy đang đùa nghịch cắt tờ giấy trong tay, lúc này có thể nhìn ra tờ giấy trong tay nàng đã bị cắt thành bảy tám mảnh nhỏ.
Vậy mà hắn còn tưởng rằng nương tử đang quan tâm đến mình.
Như vậy rõ ràng mấy người kia chính là đến nghe ngóng tin tức về mình, dù sao nàng cũng nên tỏ vẻ một chút chứ.
Cho dù là khiếp sợ hay tức giận đi nữa, Nguyễn Lương Ngọc đều có thể tiếp nhận được.
Vì thế, hắn cảm thấy hết sức tủi thân, “ Nương tử, nàng không có gì muốn hỏi ta sao?”
Cho nên hắn quyết tâm chủ động hỏi trước.
“ Không có.” Tô Thất Thất ném tờ giấy trên tay xuống, sau đó tiếp tục lấy một tờ giấy Tuyên Thành mới tinh trên bàn, cẩn thận cắt theo hình vẽ trên đó.
Những ngày gần đây Tô Thất Thất thường mê cắt giấy, mỗi khi rảnh rỗi đều lấy kéo mà giày vò giấy Tuyên Thành, giấy Tuyên Thành mới tinh nhanh chóng bị hỏng, Nguyễn Lương Ngọc bị đả kích nghiêm trọng.
“ Nàng không biết hôm nay Tiết Cầm Cầm nhắc tới người rất nguy hiểm sao?”
Trong lúc cấp bách Tô Thất Thất ngẩng đầu, thản nhiên nói: “ Không biết.”, sau đó lại cúi đầu, thái độ hết sức nghiêm túc, mà sau đó lại dùng giọng điệu trêu chọc nói thêm một câu: “ Thế mà ngươi lại nhớ được tên của nàng ta, hiếm thấy.”
Mấu chốt không phải là chuyện này có được hay không? Nguyễn Lương Ngọc tức giận đứng lên, xông tới trước mặt Tô Thất Thất, đoạt lấy giấy Tuyên Thành đang bị chà đạp, sau đó cầm lấy kéo cắt lung tung trên giấy, mãi tới khi trên mặt đất rơi đầy mảnh giấy vụn mới nhướn mày khiêu khích.
Ai bảo nàng luôn coi hắn như không khí, hết lần này tới lần khác đặt hết tâm tư vào việc cắt giấy, Nguyễn Lương Ngọc ghét cắt giấy rồi!
Tô Thất Thất sắc mặt âm trầm nhìn hắn.
Hắn vội vàng đem kéo đặt vào tay Tô Thất Thất, liếc mắt thấy vẻ mặt nàng u ám, lại quay sang lấy giấy Tuyên Thần, cẩn thận đưa cho Tô Thất Thất, Tô Thất Thất không đưa tay ra nhận, hình như nàng thở dài một hơi, sau đó thuận tay ném kéo trong tay cho Nguyễn Lương Ngọc, xoay người rời đi.
Nguyễn Lương Ngọc cuống quít vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Thất Thất, vội vàng nói: “ Nàng đi đâu?”
Tô Thất Thất chỉ cảm thấy chỗ hắn nắm tay mình có một luồng nhiệt ấm áp đang lưu chuyển, làm cho người ta có chút lưu luyến, nàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng còn có áy náy của Nguyễn Lương Ngọc, không biết vì sao lại mềm lòng, khuôn mặt nhợt nhạt thoáng hiện nụ cười: “ Chẳng phải ngươi đói bụng sao? Ta đi làm cơm.”
Tô Thất Thất tươi cười, nụ cười nhàn nhạt nở rộ trên khuôn mặt thiếu sức sống, nàng cười rất nhẹ, chỉ có khóe môi khẽ cong lên.
Tô Thất Thất thường xuyên cười, chỉ là từ trước đến nay nụ cười của nàng đều không mang theo nhiệt độ, chỉ có ngay lúc này đây mới làm người ta cảm thấy chân thật, cảm thấy nụ cười của nàng phát ra từ đáy lòng.
Nguyễn Lương Ngọc kinh ngạc nhìn nàng, hắn cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất thế gian, hắn yêu thích người con gái này, từ cái nhìn đầu tiên, cho nên bất cứ thứ gì hắn cũng đều thích.
Vì vậy hắn nói: “ Thật ra nàng cười trông rất đẹp.”
Khóe miệng Tô Thất Thất đang tươi cười trong nháy mắt cứng lại, nàng gạt tay Nguyễn Lương Ngọc đang nắm tay mình, sắc mặt lại như thường đi tới bệ bếp.
Câu nói này, dường như nàng cũng từng nghe qua, cho nên, mới có thể đặc biệt chán ghét.
Tô Thất Thất thật sự đi làm cơm, Nguyễn Lương Ngọc có chút không hiểu nhìn nàng, hắn biết Tô Thất Thất không phải người trong thôn, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không đoán ra thân phận của nàng, bàn về hành động cử chỉ thì thật sự giống, nhưng tại thời khắc đó người bình thường sẽ đều khẩn trương, còn nàng lại thản nhiên giống như không xảy ra chuyện gì, ngay cả chính mình cũng mơ hồ lộ ra vẻ xúc động.
Quên đi, cho dù thế nào, nếu nàng đã không để ý, hắn cũng không cần phải bận tâm, cùng lắm thì giết hết tất cả.
Lúc ăn cơm bầu không khí hết sức yên tĩnh, Nguyễn lương Ngọc vẫn liên tục suy đoán tâm tư của Tô Thất Thất, nhưng từ ánh mắt nàng có thể nhìn ra quá ít, về phần Tô Thất Thất, nàng đã có quyết định của nàng.
Nguyễn Lương Ngọc không còn ném vỡ mâm bát đĩa nữa rồi, hắn tập mãi đã thành quen thu dọn bát đĩa đi rửa, lúc rửa xong liền nghe thấy Tô Thất Thất nói:” Chẳng phải ngươi nên nói tên của chúng cho ta biết rồi sao?”
Cuối cùng nàng cũng nói chuyện với mình rồi sao? Nguyễn Lương Ngọc nín thở một lúc cuối cùng cũng thở ra, hắn không tin Tô Thất Thất không hứng thú một chút nào.
“ Nàng có hứng thú muốn nghe ta nói sao?” Hắn mở miệng, trong lòng tràn đầy tin tưởng.
Nếu Tô Thất Thất nói có, hắn sẽ nói ra hết toàn bộ, không hề giấu giếm.
“ Không.” Tô Thất Thất từ chối “ Biết quá nhiều, đối với ta không có lợi.”
Nguyễn Lương Ngọc sắc mặt suy sụp nhìn nàng, vô cùng ai oán: “ Thất Thất, nàng thật vô tình.”
“ Ta hỏi ngươi, mọi người trong giang hồ đều biết, ngươi ghét nhất…Không, ngươi không thể chịu được chuyện gì nhất?” Tô Thất Thất đột nhiên hỏi.
Nguyễn Lương Ngọc Chần chừ, hèn hèn nhát nhát không nói chuyện, Tô Thất Thất thúc giục hắn, hắn liền cắn răng nói: “ Ta không để cho bọn họ đến đây.” Hắn có thể đi ra giết sạch bọn chúng.
“ Óc ngươi là óc heo sao?” Tô Thất Thất giận quá hóa cười “ Ta biết ngươi có khả năng này, hơn nữa ta không để ý chuyện ngươi ra ngoài giết chết hết bọn chúng chút nào, nhưng ngươi có thể cam đoan sẽ không liên lụy tới ta? Toàn bộ người trong Tô gia Ngư thôn đều biết ngươi ở nhà ta, bọn họ chết, có lẽ chỉ càng dụ thêm nhiều người đến đây đuổi giết ngươi, hơn nữa ta cũng sẽ trở thành mục tiêu.”
“ Nàng! Nàng! Nàng…!” Mặt Nguyễn Lương Ngọc đỏ lên, ngón tay chỉ vào Tô Thất Thất, một câu cũng nói không nên lời, chưa từng có người nào mắng hắn ngu ngốc, chưa từng có người nào dám ở trước mặt hắn mà ngông cuồng đến như vậy.
Có điều Tô Thất Thất phân tích cũng có lí, từ trước đến nay hắn làm việc luôn rõ ràng lưu loát, những thứ liên quan đến thiệt hơn hắn chẳng bao giờ nghĩ tới, đó là ỷ lại vào sức mạnh, sẽ chẳng có người nào ngang nhiên khiêu khích hắn, nhưng tình huống hiện tại