Hôm ấy, tuyết bay đầy trời.
Ta ngồi một mình ở sau núi, cầm lấy bông tuyết nhào nặn một hồi cuối cùng cũng thành một người tuyết có hình dáng đầy đủ.
Ta thích lắm, liền lấy sợi tơ tằm buộc lên đầu nó, rồi vui vẻ chạy vào sân tìm sư phụ.
Sư phụ nói rằng, người ôm ta về trong một ngày tuyết rơi.
Lúc đó, ta còn nhỏ, phút giây thấy người bỗng cất tiếng khóc òa.
Ta rất bám sư phụ.
Lúc ăn cơm muốn sư phụ ôm ta, lúc ngủ, sư phụ phải kể chuyện cho ta nghe.
Tính người ôn hòa nhã nhặn nên tới bây giờ chưa từng đánh mắng ta lần nào.
Cho dù ta sai, người cũng chỉ nổi giận rồi trừng ta mấy cái.
Nhưng đến một hôm, sư phụ dẫn một bé trai năm sáu tuổi về rồi nói với ta rằng, đây là sư đệ của ta, vì vậy ta phải chiếu cố hắn thật tốt, không được bắt nạt hắn.
Lúc đó, ta liền trợn mắt nhìn bé trai kia, người tuyết ta cầm trong tay không biết đã bị bóp vụn từ lúc nào..
Hắn rất đáng yêu, nhưng ta không thích hắn, bởi vì sư phụ đối với hắn rất đặc biệt.
Người không ôm ta lúc ăn cơm, cũng không kể chuyện cho ta nghe nữa.
Có một ngày, ta lại bám lấy sư phụ, người liền chỉ vào sư đệ đang siêng năng cần cù ở một bên rồi nói với ta, “Ngữ Nhi, bao giờ con mới hiểu chuyện như sư đệ con được đây?”
Ta cực kì ghét tiểu sư đệ này, bởi vì hắn hấp dẫn ánh mắt của sư phụ.
Cũng vì hắn nên sư phụ không thích ta nữa.
Vì vậy, ta luôn thừa dịp sư phụ đi vắng để bắt nạt hắn.
Ta cố ý đổ nước muối vào bắt cơm của hắn, nhìn hắn nhíu mày vì mặn rồi ủy khuất nhìn ta chằm chằm nhưng lại không dám nói câu nào.
Lúc nhỏ, hắn sợ sâu nên ta cố ý bắt sâu thả trong chăn hắn.
Sau đó, nghe hắn thét chói tai vì sợ hãi, ta liền ôm bụng cười to.
Ta vẫn luôn suy nghĩ, không biết ta ác ôn như thế, sư đệ có thể nhịn đến lúc nào.
Ta đã uy hiếp hắn rằng, nếu hắn nói cho sư phụ, ta sẽ bảo sư phụ đuổi hắn đi, bởi vì sư phụ thích ta nhất.
Vì thế, một hôm, hắn nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt ta, hỏi ta tại sao lại vứt chăn mền của hắn xuống nước, ta kinh ngạc lắm rồi tức giận ngay..
Hắn dựa vào cái gì mà chất vấn ta??
Chúng ta theo sư phụ học y thuật, vì vậy cả hai đều biết chút da lông về võ nghe.
Hôm đó, chúng ta dùng tất cả sức lực để đánh đối phương.
Sư đệ thấp hơn ta, sức lực cũng không bằng ta nên ta nhanh chóng chiếm ưu thế rồi đem hắn ấn xuống đất.
Hắn tức giận, cả khuôn mặt đỏ bừng, không nói một câu.
Chẳng hiểu tại sao lúc đó ta lại thấy sư đệ hết sức đang yêu, bàn tay bất tri bất giác sờ lên, da dẻ sư đệ quả nhiên mềm mại vô cùng.
Tiểu sư đệ đỏ mặt, há miệng cắn tay ta.
Ta xấu hổ đứng dậy.
Lúc đó, còn nhỏ quá, ta cứ tưởng mình làm chuyện xấu rồi nên từ đó về sau ta không trêu chọc tiểu sư đệ này nữa.
Nhưng mà ta không hề nghĩ tới rằng..
sư phụ không phải chỉ thuộc về một mình ta.
Ta luôn tự hỏi, người ôn hòa như sư phụ, mĩ nhân phương nào mới xứng..Rốt cuộc, sau hôm đó ta cũng được diện kiến chân nhân.
Ta ra sau núi 5 ngày mới bắt được một con hồ ly nên hào hừng muốn tặng nó cho sư phụ.
Ta nhớ rất rõ, sư phụ luôn thích những loài động vật vừa khôn khéo vừa đáng yêu.
Nhưng khi chạy đến trong sân, tiểu sư đệ ngăn ta lại, hắn nói sư phụ không cho ai đi vào.
Tất nhiên ta sẽ không nghe lời hắn.
Đưa bé hồ ly cho hắn.
ta nằm trên cửa nhìn xuyên qua khe cửa để xem thử sư phụ đang làm gì.
Ta thấy sư phụ đang ôm một nữ tử, nàng ta mặc bộ đồ màu xanh, hai người ôm nhau như keo như sơn.
Trước giờ, sư phụ không thích thân cận với người khác.
Ngay cả ta, người là bị ta quấn lấy ghê quá nên mới ôm ta một chút.
Ta ghen tị muốn chết! Sau đó, ta thấy nữ tử kia đưa tay sờ mặt sư phụ rồi hôn lên, sư phụ cúi đầu, mặt không khỏi đỏ lên.
Sư phụ da mỏng, nếu người thấy ta đứng nhìn lén chắc chắn sẽ trách phạt ta.
Vì thế, ta rất thức thời rời đi.
Sư đệ thấy ta không vui liền đem bé hồ ly cho ta.
Ta ôm hồ ly, bỗng nhiên thấy ủy khuất vạn phần.
Sư đệ đứng bên cạnh luống cuống tay chân.
Ta nằm trên bàn đó, không nhúc nhích nhìn phòng của sư phụ, đoán chắc rằng sau này sư phụ sẽ không thích ta nữa.
Sư phụ nói, người kia là thê tử của người, từ giờ nàng ấy sẽ ở lại đây.
Người bảo chúng ta gọi nàng là sư nương.
Nữ tử đứng bên cạnh sư phụ, rất đương nhiên nắm tay người.
Ánh mắt nàng cưng chiều, ôn nhu nhìn sư phụ, sư phụ không nhịn được nhìn nàng một cái, mặt lại đỏ lên.
Ta cảm thấy vô cùng kì quái, bởi vì sư phụ càng ngày càng hiền lành ôn như hơn.
Người kia không hề động chạm đến việc cơm nước, ngay cả việc giặt đồ cũng không.
Có lẽ nàng ta đã từng là một nhân vật cao cao tại thương nên mới như thế.
Cơm sư phụ nấu ăn rất ngon.
Sau khi nàng đến, tay nghề của sư phụ càng tốt hơn nữa.
Sư nương bắt đầu dạy chúng ta võ nghệ, bạn ngày dẫn chúng ta ra ngoài lịch luyện, mặt trời lặn sẽ dẫn chúng ta trở về.
Sư phụ sẽ đứng chờ trong sân, cầm khăn lau mồ hôi cho sư nương.
Chỉ có lúc này, sư nương sẽ thu đi vẻ mặt hung tàn khi đứng với chúng ta, mà thay vào đó là gương mặt đầy ôn nhu nhìn sư phụ.
Lúc đó ta còn chưa thấy tuyệt vọng lắm, chỉ thấy nên đối với sư phụ thật tốt, cũng nên nói cho người biết rằng, thật ra sư nương rất tàn nhẫn.
Chỉ là, lúc chúng ta hơi phân tâm một chút sẽ bị nàng đánh chửi thậm tê, sau đó, lúc đứng trước mặt sư phụ nàng ta sẽ là một người tốt, thật tốt.
Cho đến một ngày, có một người đến tiểu viện ấy.
Người kia cầm thanh trường kiếm, ôm một bé gái 4 tuổi trong ngực.
Bé gái kia liền i a chạy đếm chỗ sư phụ.
Sư phụ kích động đến mức đứng không vững, cũng may có sư nương đỡ người.
Sau đó, sư phụ ôm bé gái kia vào lòng, vui vẻ phát khóc.
Sư nương hôn lên mắt người, một nhà ba người ôm nhau.
Mặt trời ngã về Tây, người đau đớn đứng nhìn chân trời xa xăm..
Sư phụ sẽ không thích ta nữa, vì người đã có sư nương, rồi bây giờ lại có con gái.
Ta kéo tiểu sư đệ vào hang đá sau núi, nói với hắn rằng, sư phụ có nhi nữ rồi nên sau này sẽ không thích chúng ta nữa.
Ta nói, sau này hai ta chính là đồng bệnh tương liên.
Cuối cùng, ta khóc đến mệt liền dựa vào người hắn, ta nói với hắn, “Sư đệ, sau này lớn lên, ta sẽ gả cho ngươi.”
Sư đệ vẫn cứ như thế, đứng một bên ngây ngốc cười người, ta thấy không thú vị, cũng không muốn về bèn kéo sư đệ ra sau núi chơi đùa.
Thường xuyên cùng nhau như thế, trong lòng ta liền sinh ra mấy phần tình cảm đặc biệt với hắn.
Ta đã không nhớ mình giận tiểu sư đệ lúc nào..
Chỉ biết rằng, hôm ấy, sư phụ gọi sư đệ vào phòng khen hắn y thuật tiến bộ thần tốc, rồi đưa cho sư đệ một đơn thuốc mới để đệ ấy điều chế.
Lúc đó, ta núp ngoài cửa, sau đó nghe thấy sư muội nói rằng, “Sư huynh thông minh như thế, sư muội thấy mình sắp yêu huynh rồi.”
Trong lòng ta vô cùng khẩn trương, rồi nghe thấy sư nương giống như đang đùa giỡn hỏi, “Đoan Mộc Triệt, con gái ta xinh không?”
Xinh.
Sư đệ do dự một hồi, cuối cùng cũng nói ra.
Ta hốt hoảng chạy ra ngoài, thấy sự phụ mặc một thân bạch y đứng trong sân, đột nhiên cảm giác được rằng, ta không hề có cái gì hết.
Sư phụ không thích ta, ngay cả tiểu sư đệ ngày thường lẽo đẽo sau lưng bị ta bắt nạt cũng không cần ta nữa.
Ta rời khỏi tiểu viện ấy, rồi lưu lạc giang hồ mấy năm trời.
Ta bắt đầu dùng độc nhưng lúc đầu chỉ giết kẻ đang chết.
Nhưng sau đó, ta phát hiện rằng, trong giang hồ tiểu sư đệ cũng có chút danh tiếng, vì vậy ta liền làm địch thủ với hắn.
Người hắn cứu, ta sẽ hại.
Hắn biết là ta làm nhưng không hề tìm ta hỏi tại sao, lần nào cũng suy nghĩ cách giải độc.
Vì