Đời người trong trời đất, nếu thời gian qua nhanh, bỗng nhiên cũng thế thôi.
—《 Thôn Tri Bắc Du 》
Năm năm sau
Khải Ngọc năm ba mươi, dưới núi Phượng Lân
Đến cuối năm, cửa thành Phượng Lai trấn vô cùng náo nhiệt.
Hoặc thương nhân lui tới hoặc mua bán, không thì có xe ngựa chở hàng tết nối liền không dứt.
Nơi này ngày thường chỉ có hai tên quan sai thay phiên trông coi, mà Phượng Lai trấn mặc dù lệ thuộc triều đình, nhưng lại là nơi không ai quản lý, cho nên quan sai ngày bình thường chẳng qua cũng chỉ nhàn tản trông coi,không hề quản việc gì.
Thỉnh thoảng điều tra vài thương đội giàu có, kiếm chút tiền trà nước, lại có thể một phen tùy ý tiêu dao.
Thế mà trước đây không lâu không ít người kéo bè kết phái, trộm cướp giết người sinh sự ở cửa thành, đả thương quan sai trông coi cửa thành, lại cướp không ít hàng tết và trang sức quý giá.
Việc này khiến Phượng Lai trấn vốn núi cao nước xa chịu náo loạn rất lớn, tri huyện Phượng Lai trấn chịu nhiều áp lực phải điều bốn gã quan sai nha môn đến trông coi cửa thành.
Nhưng mà, vốn tiền trà nước hai người bây giờ lại thành sáu người chia đều, đến cuối cùng tới được tay cũng chỉ như muối bỏ biền.
Bức bách bất đắc dĩ, bọn họ liền âm thầm thương lượng, nếu gặp thương đội giàu có hay là tiêu cục đi qua, nhất định phải thu lợi một phen, rồi mới đồng ý cho đi qua.
Tri huyện Phượng Lai trấn đối việc này trước nay mắt nhắm mắt mở, không có các nào khác, bọn họ cũng do bị ép buộc, bổng lộc triều đình nhét kẽ răng cũng không đủ, nếu không tự tìm đường khác, sợ là sớm đói chết.
Đã nhiều ngày, qua lại cửa thành phần lớn đều là dân chúng Phượng Lai trấn, đeo trên lưng gùi đựng hàng tết, khuôn mặt ngăm đen lộ ra sự trung hậu và thật thà, quan sai phụ trách trông coi thấy thế nhàm chán quá mức, trên những người này căn bản chẳng có chút lợi nào.
Ngay lúc bọn họ cho rằng hôm nay lại không công mà về, bỗng nhiên thấy cách đó không xa, một chiếc xe ngựa quý giá tinh xảo từ xa chạy tới.
Đây là một chiếc xe ngựa bốn bánh độc đáo, ngựa kéo xe ánh mắt sáng ngời có thần, thân thể tinh tráng.
Vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, nếu là người có chút kiến thức sẽ biết đây chính là Hãn huyết bảo mã tiếng tăm lừng lẫy biên cương muốn tìm cũng khó có được.
Chiếc xe này lại lấy một cặp Hãn huyết bảo mã làm ngựa kéo, khiến người đi đường qua lại rốt rít dừng chân mà xem.
Xe ngựa cũng cực kì xa hoa, bốn bề tơ lụa, cửa sổ nạm vàng khảm ngọc có một tấm màn sa màu lam nhạt che lấp, độ rộng xe ngựa cũng đủ ba bốn người ngủ yên có thừa.
Chẳng hiểu sao mà Phượng Lai trấn núi cao nước xa lại xuất hiện xe ngựa vô cùng sa hoa như thế!
Quan sai thủ thành phản ứng rất nhanh, ánh mắt trao đổi với sau, rồi nhanh chóng định ra kế hoạch.
Xem mức độ sa hoa của xe ngựa, chủ nhân tất nhiên cũng là phú thương giàu có, nếu có thể đòi một chút phí, bọn họ có thể thừa dịp cuối năm chén một bữa ngon.
“Đứng lại! Các ngươi đang làm gì?” Một tên quan sai giơ ngang bội kiếm, đem xe ngựa không ngừng chạy hướng vào thành kia cản lại.
Phu xe là một thiếu niên ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú, góc cạnh rõ ràng, lộ ra một luồng anh khí thiếu niên.
Hắn mặc cẩm y màu xanh nhạt, thoạt nhìn như một vị công tử hà giàu, lúc này gặp quan sai ngăn cản xe ngựa, hắn lập tức nhảy xuống xe ngựa, ngữ khí cường ngạnh, “Đây là dưới chân thiên tử, các ngươi muốn làm gì?!”
Quan thủ thành bị thái độ cường ngạnh của thiếu niên này làm tức giận một chút, ánh mắt trầm xuống, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn, “Tất cả mọi người trong xe đi xuống dưới, chúng ta cần kiểm tra theo lệ thường!”
Hắn nói xong liền muốn nhấc mành xe lên, thiếu niên thấy thế gần như là vọt tới trước mặt hắn, ngẩng ngẩng đầu lên, một bước cũng không nhường, “Xe ngựa này các ngươi không thể kiểm tra!”
“Hay là các ngươi chứa chấp tội phạm đào tẩu?” Quan sai kia nghe vậy càng khẳng định, vì thế dứt khoát vung tay lên, “Ngăn bọn họ lại!” Sáu gã quan sai lập tức vây quanh phía trước xe ngựa, đem xe ngựa hoa lệ cẩn thận ngăn ở tại cửa thành.
“Các ngươi! Các ngươi…” Thiết niên giận run, bàn tay nắm chặt lại, khuôn mặt tuấn tú thức giận đến đỏ bừng, nhưng lại nhớ lời sư phụ dặn, không thể tùy ý ra tay đả thương người.
Ngay lúc hai bên giằng co căng thẳng, lại có một đôi tay nhấc rèm xe lên, đôi tay trắng trong thuần khiết không nhiễm bụi trần, không đeo vòng tay sa hoa tinh xảo, cũng không có vẽ móng tay màu đỏ sẫm, nhưng lại vẫn cứ tỏa ra một khí thế phi phàm, tơ lụa lộng lẫy làm nền, làm cho người ta đui mù.
Người đi đường qua lại của thành đều dừng bước chân, muốn nhìn xem chủ nhân của chiếc xe ngựa xa hoa cuối cùng là người nào, mà khi thật sự gặp được, lại không khỏi có chút thất vọng, một đôi tay cao quý thoát tục như vậy, nhưng vị chủ nhân này không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không có đẹp đến tuyệt diễm.
Đôi mắt hơi xếch, màu đen như mực, đôi mắt như có muôn vì sao sáng, lại như một đầm nước mát, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái trong nháy mắt.
Nàng ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, quần áo màu hống phấn thuần khiết, dáng người của nàng gầy yếu, quần áo màu hồng tựa như bọc lại người nàng, bao quanh đường cong tuyệt đẹp.
Ba ngàn sợi tóc đen búi lên, mơ hồ có thể thấy được trong đó pha vài sợi tóc màu bạc, khuôn mặt thanh tú, không trang điểm, nhưng trong đó lại có một phen phong vị.
Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười của nàng như gió xuân, khiến cho người khác không thể khinh thị, “Các vị quan sai, theo luật pháp Khải Ngọc, phàm là người vu hãm không có chứng cứ, có thể xử tù ba tới năm ngày.
Bây giờ các ngươi kiểm tra xe ngựa ta, ta tất nhiên không dám không theo, chưa tìm ra bằng chứng, mong rằng các vị chớ rước họa từ miệng.”
Quan sai lớn tiếng bọn họ chứa chấp tội phạm đào tẩu nghe vậy cũng có chút khiếp sợ, luật pháp Khải Ngọc quả thực nói rõ, không thể vu hãm người khác mà không có chứng cứ.
Nhưng nghĩ tới đây là Phượng Lai trấn, nơi mà triều đình đã nhiều năm không phái người đến, liền cử động tay chân, ngữ khí ngang ngạnh nói, “Nếu không phải các ngươi chột dạ, thì sao lại không cho chúng ta kiểm tra!”
Nữ tử nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, hình như có chút không vui, lại nhanh chóng mở ra, giương tay vén màn xe, sắc mặt nhu hòa, ngữ khí đem theo vài phần sủng nịch, nói, “Duệ nhi, đi ra đi.”
Mọi người ở đây nghi hoặc, lại thấy màn xe bị vén lên một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi nhảy bật ra khỏi xe ngựa.
Tiểu cô nương để tóc mái ngang trán, da thịt phấn nộn hồng nhuận, đôi mắt đen bóng như hai viên trân châu đen quý giá, lông mi mềm mại dài nhỏ, vừa thấy liền biết là một mỹ nhân hại nước hại dân, cặp mắt đẹp kia ướt sũng, tựa hồ còn mang theo một ít mơ màng.
“Nương —” mắt đẹp của tiểu cô nương dừng ở trên người nữ nhân kia, giọng nói mềm nhẹ nhu thuận gọi một tiếng.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, tiểu cô