Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là thân hình đường cong quyến rũ trong bộ sườn xám bó sát của Hà Tịnh, và đôi chân dài mảnh mai cân đối của dì ta.
Chỉ là, dáng vẻ phong tình vạn người mê của Hà Tịnh trước đây, giờ phút này hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt, lỗ mũi, khóe miệng và lỗ tai đang rỉ ra từng dòng máu đen, tựa như những con sâu uốn éo bò ra, trông thật kinh khủng.
Đây chính là triệu chứng xung đột, dội ngược hồn phách sau khi bị trúng phản phệ.
Rõ ràng, Hà Tịnh đã không còn cứu được.
Nhìn lên thêm một chút, là khuôn mặt nước mắt ràn rụa nước mũi tèm lèm của Lưu Quốc Lương, hắn ôm chặt xác Hà Tịnh vào lòng, phát ra tiếng khóc rống thảm thiết như một con thú hoang, hoàn toàn mất hẳn dáng vẻ văn nhã lịch thiệp ban đầu tôi gặp hắn.
Cố hết sức quay đầu nhìn khắp xung quanh, con rối cũng biến mất tăm tích.
Xem ra, vừa nãy Lưu Quốc Lương cho rằng Hà Tịnh thua chắc rồi, nên mới tiên phát chế nhân* hòng tiêu diệt con rối. Hà Tịnh vì muốn cứu hắn, không thể không lao vào xung đột với con rối, phạm vào điều cấm kỵ của kẻ làm chủ, trúng phải phản phệ của con rối. Sau cùng, con rối cũng theo đó tan thành tro bụi.
(*Đánh đòn phủ đầu)
Vô tình va chạm, lại tuân theo một vòng nhân quả tuần hoàn.
Đây chính là báo ứng.
Thiện ác hữu báo, nhưng vẫn luôn có người không tin.
Ài...
“Đại sư, thầy không sao chứ?” Vào lúc tôi đang âm thầm thở dài, Tần Tuyết hấp tấp vội vàng đi tới bên cạnh tôi, đôi mắt to quét một vòng tới lui khắp người tôi, thấy ánh mắt tôi chứa đầy đau đớn, liền lo lắng hỏi.
"Tôi không sao."
Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Tần Tuyết, tôi lập tức lắc đầu, liếc nhìn cái bụng vẫn còn chình ình của cô ấy, hít một hơi thật sâu, hòa hoãn lại cảm giác hoa mắt chóng mặt rồi trầm giọng nói: "Mặc dù bây giờ con rối đã bị tiêu diệt, nhưng âm khí trong cơ thể cô vẫn còn, đợi tôi điều tiết lại một chút, liền giúp cô vẽ vài lá bùa trừ tà, cô thường xuyên đeo bên người, âm khí sẽ dần dần tan biến.”
Viền mắt Tần Tuyết bỗng nhiên hoen đỏ: "Đại sư, cảm ơn thầy!"
Giọng cô ấy có chút nghẹn ngào, trong lòng không khỏi bộc lộ sự xúc động.
Trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ của cô ấy, chỉ có tôi là người dám liều mình cứu giúp cô ấy.
Loại ân tình này, cô ấy không biết nên báo đáp như thế nào mới phải.
“Cô không sao là tốt rồi.” Tôi cố gắng bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng và nói đùa: “Cô là khách hàng đầu tiên của tôi ở thành phố Hà Hải, chẳng may đập vỡ bảng hiệu của tôi thì thật không ổn.”
"Hic hic..."
Tần Tuyết muốn cười.
Nhưng cô ấy vừa mới định cong môi nhoẻn cười, thì nước mắt bất ngờ lách tách tuôn trào ra.
“Này, cô, cô đừng khóc!” Tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy cô gái nào khóc, vừa thấy Tần Tuyết khóc thút thít liền hoảng hốt, muốn duỗi tay ra lau nước mắt cho cô ấy, nhưng lại cảm thấy không được thích hợp cho lắm, chỉ đành khô khan nói một câu “cô đừng khóc” này thôi.
“Hu hu hu...”
Tần Tuyết ngược lại càng khóc lớn hơn.
Cuối cùng, cô ấy ngả hẳn vào lòng tôi, khóc lấy khóc để, trút hết sức lực mà khóc.
Tôi đành phải vỗ về lưng cô ấy để an ủi.
Ngay cả tên Trương Soái bình thường luôn thích “ăn giấm chua”, lần này cũng chỉ lặng lẽ đứng một góc, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Tuyết trong vòng tay tôi, thỉnh thoảng quay mặt đi âm thầm lau nước mắt.
Đợi đến khi tiếng khóc của Tần Tuyết nhỏ dần, Trương Soái mới bước đến chỗ tôi, vốn muốn giơ tay đấm vào vai tôi theo thói quen, nhưng bất chợt phản ứng kịp, liền điều chỉnh lại tư thế, thần sắc nghiêm túc đứng trước mặt tôi, cúi đầu một cách trịnh trọng, “Đại sư, sau này có chỗ cần dùng đến Trương Soái tôi, chỉ cần thầy nói một tiếng, nước sôi lửa bỏng, quyết không khước từ!”
Cậu ấy nghiêm túc như thế, tôi ngược lại cảm thấy không quen, bèn xua tay bảo chuyện này để sau rồi nói.
Ký thân linh trên người Trương Soái vẫn còn là một rắc rối lớn, nhưng thân thể tôi bây giờ rất yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể động đến cô ta.
“Tịnh Tịnh, sao em lại khờ như vậy?” Lưu Quốc Lương vẫn đang nức nở kêu gào, đau lòng không thôi.
Hắn khóc lóc thảm thiết, nhưng không thể khiến cho người khác nảy sinh nửa điểm đồng tình: Nếu không phải hắn dây dưa không rõ ràng giữa hai người phụ nữ, thì cũng không đến nỗi gây ra kết cục bi thảm như ngày hôm nay.
Tần Tuyết nghe đến mức mặt nhăn mày nhíu, liền đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Lưu Quốc Lương đang khóc lóc không ngừng, run run giọng bi phẫn lên tiếng: “Lưu Quốc Lương, nếu ông muốn khóc, thì đưa bà ta về nhà khóc đi! Đừng làm bẩn sàn nhà của tôi!”
Giọng cô ấy run run, chất chứa đầy căm hận.
Mẹ cô vô duyên vô cớ vì vợ chồng Lưu Quốc Lương mà chết, trước lúc lâm chung còn bị giày vò đau đớn, cô ấy căm ghét vợ chồng Lưu Quốc Lương đến cực điểm, không muốn nhìn thấy mặt bọn họ thêm giây phút nào nữa.
Lưu Quốc Lương ngước khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem lên, nghẹn ngào nói: "Tiểu Tuyết, là chú có lỗi với mẹ cháu, cũng có lỗi với dì Hà cháu, đều là lỗi của chú..."
"Ông im đi!"
Tần Tuyết nắm chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ chán ghét và khinh thường, "Chú sao? Ông đừng có làm bẩn chữ “chú” này!”
"Tiểu Tuyết..."
"Cút!"
Tần Tuyết chỉ tay ra cửa, hét lớn vào mặt Lưu Quốc Lương.
“Được, ta đi.” Lưu Quốc Lương cười khổ, cúi người bế lấy thân thể Hà Tịnh vốn đã lạnh, lảo đảo bước chân đi ra cổng.
Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, hắn dường như biến thành một ông lão già thêm mấy chục tuổi.
Sau khi Lưu Quốc Lương ôm Hà Tịnh rời đi, khóe mắt Tần Tuyết lại đỏ hoe, bờ vai khẽ run rẩy, kìm nén tiếng khóc trầm thấp. Cô ấy vốn có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng đột ngột chịu đựng nhiều chuyện như vậy, không thình lình sụp đổ gục ngã, đã xem như rất kiên cường rồi.
Trương Soái âm thầm đứng bên cạnh cô ấy, một lúc