Tôi liếc nhìn khuôn mặt của Trương Soái, trong thoáng chốc liền sửng sốt: Đường gân đỏ trên sống mũi của Trương Soái đã hoàn toàn biến mất!
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là: Viền mắt Trương Soái xuất hiện quầng đen, đuôi mắt đột nhiên có thêm những nếp nhăn mà lúc trước không hề có!
Màu đen tượng trưng cho thận, thuộc tính nước.
Đuôi mắt tượng trưng cho Phu Thê Cung, đuôi mắt đột ngột có nếp nhăn, biểu hiện sắp tới cậu ấy sẽ dính líu tới phụ nữ.
Dây dưa với phụ nữ, viền mắt lại có quầng thâm, chứng tỏ ở phương diện nào đó cần phải kiềm chế sự ham muốn, hoặc là bắt buộc phải bổ thận tráng dương, nếu không cơ thể dễ bị hư nhược suy yếu.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến ký thân linh mang nét đẹp cổ điển đeo bám trên người Trương Soái.
Những thay đổi về diện mạo của Trương Soái, có vẻ như chỉ xảy ra sau khi cô ta xuất hiện, chẳng lẽ sự biến đổi này có liên quan đến cô ta?
Nếu là như thế...
“Đại sư, tại sao cậu không nói gì nữa?"
Trương Soái bị tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, nhịn không nổi giơ tay ra huơ huơ trước mặt tôi, cười khan một tiếng: “Đại sư, ánh mắt cậu nhìn tôi sao mà kỳ kỳ, có phải tôi sắp xảy ra chuyện rồi không? Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, không cần lo lắng tôi chịu đựng không được...”
Trương Soái lải nhải thúc giục tôi.
Nếu đổi lại thành trước đây, cho dù tôi có bảo cậu ấy sắp xảy ra chuyện, chắc chắn cậu ấy cũng chỉ cười trừ cho qua.
Nhưng sau tất cả những gì vừa xảy ra, thế giới quan của Trương Soái đã bị lật đổ triệt để, cậu ấy ngoài sùng bái tôi, còn tin tưởng tôi vô điều kiện.
“Cậu sắp gặp vận đào hoa.” Tôi nhàn nhạt nói: “Tuy nhiên, cậu cần phải chú ý cẩn thận, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.”
Đối với người bị hại, không nên tiết lộ quá nhiều, nói đủ là dừng.
Trước khi ký thân linh đeo bám lên người Trương Soái, đường gân đỏ trên sống mũi cậu ấy từ đậm chuyển sang nhạt; sau khi ký thân linh nhập vào thành công, đường gân đỏ trên sống mũi Trương Soái đột nhiên biến mất ...
Từ đó suy ra, Trương Soái trúng phải vận đào hoa.
Bởi vì điều này cho thấy ký thân linh đang giúp Trương Soái đỡ họa.
Nếu thật đúng như vậy, Trương Soái sắp gặp rắc rối lớn rồi.
Đối với ký thân linh mà nói, thân thể của ký chủ càng cường tráng, thì linh lực của ký thân linh càng phát triển nhanh, thời gian rời bỏ cơ thể ký chủ sẽ càng ngắn.
Nếu linh lực của nó càng mạnh lên, ký chủ sẽ biến mất càng nhanh.
Hai sự tồn tại mâu thuẫn, lại không thể đồng thời tồn tại.
Huống chi, Trương Soái còn có mối nghiệt duyên rối rắm với vận đào hoa.
“Thật sao! Tôi sắp gặp vận đào hoa?” Hai mắt Trương Soái bỗng nhiên sáng lên, lông mày không tự chủ nhảy nhót loạn xạ, rồi lại đột ngột nhớ tới Tần Tuyết vẫn đang đứng ở một bên, lập tức cười khan, truy hỏi tôi: “Đại sư, gặp vận đào hoa cần phải chú ý điều gì? Đừng để bị bạn gái phát hiện có phải không? Ha ha ha...”
Trương Soái nói một câu nhạt nhẽo mà cậu tự cho là rất mắc cười.
Tôi đợi cậu ấy cười xong, mới nghiêm nghị nhắc nhở: Thứ nhất, sắp tới đây cậu không được phép tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào, trong mơ cũng không được; thứ hai, bất kể ai ở sau lưng gọi tên cậu, đều không được mở miệng đáp lại.
Nghe tôi nói hết, mặt Trương Soái bỗng nhăn thành trái mướp đắng: "Đại sư, tôi có thể khống chế được bản thân mình, nhưng không thể khống chế được giấc mơ đâu!”
"Còn nữa……"
Tôi ngắt ngang lời than khổ của Trương Soái, nói tiếp: “Vào giờ ngọ mỗi ngày, cậu phải thắp một ngọn nến và đứng trước gương gọi tên mình ba lần, mới được phép ngủ trưa, kiên trì cho đến khi tôi đến tìm cậu, giúp cậu giải quyết vấn đề này mới thôi.”
Trương Soái bất ngờ trợn to hai mắt, trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ: "Cái này, cái này không phải giống với Lưu ..."
Lời phía sau, cậu ấy không hề nói ra.
Nhưng tôi biết cậu ấy đã hiểu ý tôi.
"Cậu làm được không?"
"Được, được mà!”
"Bỏ từ “mà” đi!”
“Được!”
Trương Soái vỗ ngực hứa với tôi lần thứ ba: "Tôi cam đoan thực hiện hai điều mà đại sư yêu cầu, và trước khi đi ngủ sẽ thắp nến đứng trước gương gọi tên tôi ba lần rồi mới ngủ.”
Tôi gật đầu.
Nếu Trương Soái có thể làm được những điều này, chắc hẳn tạm thời không xảy ra vấn đề gì.
Sau khi dặn dò xong, tôi tạm biệt Tần Tuyết và Trương Soái, đi thu dọn đồ đạc, dự định quay về cửa tiệm của mình.
Vì chuyện của Tần Tuyết, tôi chạy tới chạy lui mấy ngày nay, tiêu hao rất nhiều năng lượng, nên cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi thật tốt.
“Đại sư, sau này tôi có thể tới cửa tiệm tìm cậu được không?” Trước khi đi, Tần Tuyết đột nhiên ửng hồng gò má hỏi tôi, đôi mắt đen lay láy chứa đầy sự thẹn thùng và chờ mong.
"Được chứ, lúc nào cũng chào đón."
Tôi gật đầu.
Tôi vừa đến thành phố Hà Hải, ngoài Thẩm Vô Song ra, tôi không hề quen bất kỳ bạn bè nào, kết giao thêm vài người bạn cũng không tính là chuyện gì xấu.
Gương mặt Tần Tuyết càng ửng đỏ hơn, lại nhỏ giọng hỏi tôi: "Vậy... tôi có thể ôm cậu một cái được không?"
Tôi vô thức liếc nhìn Trương Soái, trong mắt Trương Soái chứa đầy sự hâm mộ và ghen tị.
“Trương Soái, có thể làm phiền cậu tiễn tôi một đoạn được không?” Tôi cố ý đổi chủ đề, không đáp lại lời của Tần Tuyết.
“Được!”
Trương Soái sửng sốt, hưng phấn gật đầu đồng