Đều là người nhà họ Giang nhưng anh chưa từng thấy thấy ai nóng tính như em.
Sắc mặt Giang Quân không tốt chút nào.
Nhưng giờ phút này sắc mặt Giang Nhiễm càng tệ hơn, cô ấy vô cùng kinh ngạc mà nhìn Tần Tranh, đột nhiên phát hiện ra rằng, dáng vẻ của Tần Tranh đúng là vô cùng giống với dáng người của anh hùng trong ảnh kia!
Giang Lợi Dân cũng lắc đầu: Cho nên Lưu Chính mới lấy cúp về, vì quan hệ của Tần Tranh và Lưu Chính cũng không tệ.
Giang Lợi Dân chỉ tùy ý giải thích, nhưng câu nói này lại làm họ cảm thấy càng chấn động hơn so với tin Tần Tranh là anh hùng!
Tên nhóc này có quan hệ không tệ với Lưu Chính?
Thật hay giả vậy?
Sắc mặt mấy người Hàn Vân Triết vô cùng thú vị, giờ phút này không ai dám nói một câu.
Sợ nói ra câu nào không đúng lại tự vả mặt mình.
Sắc mặt Giang Nhiễm không tốt, trực tiếp đứng lên rời đi: Cháu còn có việc, cháu đi trước.
Giang Quân nhíu mày nhìn nhưng không nói gì, sắc mặt Giang Lợi Dân rất khó coi.
Từ đầu đến cuối Tần Tranh chỉ đóng vai quần chúng, cho dù nhân vật chính của câu chuyện là anh thì anh cũng không nói lời khiêm tốn hay lời nói lấy lòng gì.
Giang Nhiễm vừa đi, mấy người Tần Tranh cũng rời đi luôn sau bữa ăn.
Giang Quân nói lái xe đưa Tần Tranh về nhà họ Giang, Tần Tranh lắc đầu từ chối.
Mặc dù người nhà họ Giang đối xử với anh rất tốt nhưng anh thật sự không thích ở trong nhà người khác.
Làm chuyện gì cũng không tiện.
Giang Quân cũng không ép buộc, anh ấy mang Tần Tranh đến khách sao năm sao của Giang thị để đặt phòng.
Tần Tranh đưa mắt nhìn Giang Quân rời đi rồi mới quay người đi đến thang máy.
Khách sạn này nằm ở trung tâm thành phố, tương đối sầm uất.
Nhưng cũng may Giang Quân đã đặt cho anh một phòng ở mặt sau khách sạn, đối diện là một quảng trường tương đối yên tĩnh, âm thanh không quá lớn.
Tần Tranh vốn định trực tiếp nghỉ ngơi.
Điện thoại anh lại đột nhiên vang lên, tên nhấp nháy trên màn hình là Sở Hiểu Đồng.
Ông xã.
Câu nói bên kia đầu điện thoại khiến Tần Tranh có chút kinh ngạc, bây giờ Sở Hiểu Đồng lại gọi anh là ông xã sao?
Tần Tranh sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại kịp: Sao vậy?
Ngày kia ở Dương Thành có bữa tiệc do một số doanh nhân tổ chức, anh còn nhớ trưởng phòng và quản lý của công ty cỹ em làm không? Bọn họ lần này cũng sẽ đi theo tổng giám đốc dự tiệc.
Hai người kia vì muốn nịnh nọt tổng giám đốc nên đã cố ý gọi điện thoại cho em, mời em qua.
Giọng nói Sở Hiểu Đồng có chút không kiên nhẫn: Em thật sự không muốn gặp mặt đám người kia.
Tần Tranh nhíu mày: Vậy em muốn đi không?
Muốn, người đi đều là doanh nhân, chắc chắn nhất định có cơ hội mở rộng mối quan hệ, mặc dù hiện tại em đang hợp tác với nhà họ Giang nhưng chung quy cũng là người khác.
Đó là quan hệ của anh và nhà họ Giang, nếu như sau này có ngày Giang thị sụp thì cũng có nghĩa là chúng ta sụp đổ theo.
Em muốn bản thân trưởng thành hơn, trở thành một Giang thị thứ hai.
Sở Hiểu Đồng vốn có tính cách mạnh, quả nhiên cô đã suy nghĩ mình ấp ủ trong lòng ra nói cho Tần Tranh.
Tần Tranh nghe xong cũng không có chút không vui nào, ngược lại anh còn rất vui vẻ.
Có người chồng nào không hi vọng vợ mình có lý tưởng, có động lực chứ?
Vậy thì đi! Khóe miệng Tần Tranh hơi nâng lên: Ngày mai anh sẽ về Dương Thành, đến lúc đó anh và em cùng nhau đi!
Sở Hiểu Đồng hơi mấp máy đôi môi đỏ, trong mắt hiện lên sự do dự: Nhưng...!em đi thì chẳng phải đúng ý của đám người kia sao?
Tần Tranh cười: Cho dù em gặp lại họ thì sao chứ? Sao thế? Chẳng lẽ em sợ Giang thị không bằng công ty trang điểm Thiên Ưng cũ của em sao?
Sao có thể chứ? Sở Hiểu Đồng hừ lạnh: Khác nhau một trời một vực!
Chuyện này là rõ ràng, đồng ý họ! Tần Tranh nói thẳng.
Được.
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng trở nên kiên định: Đã muộn thế này rồi, anh đang ở đâu vậy?
Tần Tranh trực tiếp mở cuộc gọi video, căn phòng khách sạn trống trải lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Khách sạn, chuẩn bị đi ngủ.
Tần Tranh nói.
Sở Hiểu Đồng hơi bất ngờ, cô không ngờ Tần Tranh lại dứt khoát như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy yên tâm hơn.
Phụ nữ đều đa nghi, Tần Tranh đồng ý trực tiếp mở cho cô nhìn chính là vì anh để ý cô.
Vậy anh mau nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt mỏi rồi đúng không?
Tần Tranh gật đầu.
Hai người lại nói chuyện một lúc mới cúp điện thoại, lúc này Tần Tranh mới gửi một tin nhắn cho Giang Quân, sau đó đặt vé máy bay xế chiều ngày mai.
Cho dù như thế nào thì trưa mai vẫn nên ăn một bữa cơm trước khi đi.
Sáng hôm sau, Tần Tranh đã sớm xuống dưới chờ Giang Quân.
Hai người vừa gặp nhau, Giang Quân đã cười khổ: Vội như vậy sao? Tôi còn đang định chiều hôm nay dẫn anh đi xem mười cửa hàng khác.
Còn có mấy cửa hàng mặt tiền của Đàm Ký.
Tần Tranh lắc đầu: Không được, trong nhà có một chút việc, anh cũng biết đấy, tôi là người có gia đình.
Giang Quân nghe vậy thì vẻ mặt trở nên kỳ lạ: Nếu tôi biết anh sớm hơn hai năm chắc chắn sẽ không để anh kết hôn sớm như vậy, nhưng em dâu đúng là rất xinh đẹp, chúc hai người hạnh phúc.
Tần Tranh cười: Lần sau đi, giải quyết xong chuyện trong nhà thì Đàm Ký bên kia cũng nên có tin tức.
Có lẽ lúc đấy tôi sẽ chuyển đến thành phố Giang để trông coi Đàm Ký.
Nói cũng đúng, chắc