Tần Tranh cười lạnh một tiếng, lúc này chủ cửa hàng đã đưa thẻ ngân hàng ra, Lương Khanh cũng đi theo.
Lúc Tần Tranh vừa lái xe rời đi, nhân viên phục vụ của cửa hàng xe Land Rover kia lập tức đi tới, túm lấy chủ cửa hàng bên cạnh.
"Xe kia của các anh là hãng gì, giá bao nhiêu vậy?"
Ông chủ sững người lại: "Đây là xe thể thao Lamborghini đời mới, giá mười triệu, thanh toán hết toàn bộ."
Nam nhân viên phục vụ kinh ngạc trố mắt: "Đắt thế mà anh cũng dám để cho loại người này thử sao?"
Ông chủ hơi ngẩn ra, sau đó đột nhiên như nghĩ thông suốt điều gì đó, cười nói: “Xem ra sếp của cậu không thiếu tiền, cho nên mới có loại nhân viên như cậu, nhưng mà tôi cảm ơn cậu đã tặng cho tôi một khách hàng lớn."
Dứt lời, ông chủ đó xoay người rời đi.
Khuôn mặt của nam nhân viên phục vụ lập tức run rẩy, sắc mặt tái xanh.
Anh ta đột nhiên nhớ tới thẻ ngân hàng mà Tần Tranh đưa vừa rồi, trong lòng dâng lên sự kinh ngạc.
Người kia trả trực tiếp mười triệu luôn sao?
Sau khi chủ cửa hàng kia trở về, lắc đầu cười khẩy, đi về phía nhân viên của mình: "Có nhìn thấy bên cạnh không? Ban đầu khách hàng đến tìm bọn họ, nhưng sau đó lại đến đây."
"Tôi còn tưởng rằng khách hàng không thích xe của bọn họ, nhưng vừa rồi nhân viên của họ đã hỏi tôi một câu."
Một số nhân viên tò mò nhìn qua.
"Câu gì vậy ông chủ?"
Chủ cửa hàng cười lạnh: "Cậu ta hỏi tôi sao dám để loại người như vậy lái thử xe thể thao."
Ủa……
Trong nháy mắt, tất cả nhân viên đều sửng sốt: "Người kia không phải là kẻ ngốc đấy chứ? Không thử lái thì làm sao mua?"
Chủ cửa hàng lắc đầu: "Cậu ta xem thường người khác, nhưng lại không biết người khác cao quý hơn cậu ta."
"Trong cửa hàng này của tôi, tuyệt đối không được phép nhìn mặt mà bắt hình dong, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ!"
Tần Tranh đỗ xe trong ga ra ở nhà, cầm chìa khóa xuống xe: “Vốn định muốn đến mua một chiếc xe địa hình để lái, cứ nghĩ là khó.”
Lương Khanh nghiêng đầu: "Vừa rồi không phải anh lái rất vui sao?"
"Tôi còn chưa nói xong." Tần Tranh cười nói: "Là tôi thiển cận, không nghĩ tới chiếc xe này lại dễ lái như vậy, quả nhiên hàng tốt không rẻ."
"Về rồi sao không vào, đứng trong gara làm gì thế?"
Hai người đang nói chuyện bỗng có một giọng nói truyền đến, sau đó bóng dáng của Sở Hiểu Đồng đi tới.
Vẫn gương mặt xinh đẹp và thân hình đầy những đường cong.
Có lẽ là vừa mới gội đầu, không chải tóc mà buông xõa trước ngực.
"Mua xe mới sao?" Sở Hiểu Đồng khá bất ngờ: "Đây là...Lamborghini mẫu mới nhất đúng không? Sao anh lại mua loại đắt như vậy?"
Tần Tranh cười khổ, đem chuyện vừa rồi kể cho Sở Hiểu Đồng nghe, vừa nói vừa đi vào biệt thự.
“Hừ, mắt chó coi thường người khác.” Sở Hiểu Đồng lắc đầu: “Bạn em còn nói sẽ đi chỗ đó mua xe, vậy em sẽ bảo cậu ấy qua cửa hàng bên cạnh luôn.”
“Đúng rồi, buổi gặp mặt ngày mai là vào buổi trưa, tổng giám đốc Giang cũng tới đó, nói nhất định phải dẫn anh đi.” Sở Thanh m nói, rồi đưa cho Tần Tranh một tách trà.
Tần Tranh uống một hớp: "Được, để anh đi thu dọn một chút."
Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Tranh đã lái xe cùng Sở Hiểu Đồng đến chỗ hẹn.
Địa điểm được chọn lần này là hội quán sang trọng nhất ở Dương Thành, hội quán Hoàng Đồ.
Nơi đây khá lớn, cũng có không ít hạng mục giải trí.
Toàn bộ hội quán hôm nay đã được bao hết, nghe nói Chu Bình còn đích thân đến hiện trường để động viên tất cả doanh nhân.
Tuy nhiên, điều mà mọi người quan tâm không phải là Chu Bình có đến hay không, mà là tổng giám đốc của Giang thị ở Dương Thành sẽ đến!
Đây chính là cánh tay phải đắc lực của thiếu gia nhà họ Giang!
Lúc Tần Tranh đến, dưới lầu đã có không ít xe đậu, nhưng rõ ràng chúng khác với những chiếc xe sang trọng mà anh nhìn thấy ở thành phố Giang không chỉ một bậc.
Đó đều là Rolls Royce, Maserati.
Ở đây nhiều nhất cũng chỉ là BMW Land Rover, trong đó còn có chiếc Lamborghini của Tần Tranh, có thể nói là hạc giữa bầy gà.
Thành phố nhỏ vẫn là thành phố nhỏ, quả nhiên vẫn phải tới thành phố Giang để phát triển.
Tần Tranh nghĩ, hôm nay trở về sẽ nói với Sở Hiểu Đồng chút chuyện xưa.
Hai người bước vào cổng, người gác cửa nhận lấy thư mời, rồi dẫn bọn họ đi lên tầng cao nhất.
Bữa tiệc hôm nay chủ yếu được tổ chức ở tầng trên cùng, kể một số chuyện, bố trí rất nhiều bàn rượu, mọi người có thể hỏi thông tin liên lạc của nhau.
Nói trắng ra thì là một sự kiện giao lưu quy mô lớn.
Chẳng qua chỉ cao cấp hơn chút thôi.
Khi Tần Tranh lên đến tầng cao nhất, phát hiện đã có khá đông người đến, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, cùng nói về chuyện gì đó.
Lúc nhìn thấy hai người Tần Tranh bước vào, tất cả đều nhìn sang, phần lớn đều đặt mắt lên trên người Sở Hiểu Đồng một lúc.
Toàn bộ tầng trên cùng được bao bọc như pha lê.
Ở phía cuối, gian hàng bằng kính bao quanh thành hình vòng cung, mặt sàn trải thảm lông dê, bước lên vô cùng mềm mại.
Trong đại sảnh có mười mấy chiếc bàn tròn, mỗi bàn có sáu cái ghế.
Tần Tranh đã từng nhìn thấy cảnh tụ họp ở thành phố Giang, không khỏi cảm thấy nơi này quả thực rất bình thường.
"Sở Hiểu Đồng?"
Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau đi tới, tiếp đến là một người