Tiếng tát rất mạnh vang lên, khuôn mặt của Lưu Tú Cầm bị nghiêng sang một bên.
Sở Hiểu Đồng sửng sốt, nhìn Tần Tranh ở bên cạnh.
Tần Tranh thu tay lại: “Loại người này, cần được dạy dỗ, tát một cái là được rồi.”
Anh không thích đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt mà không làm gì cả!
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng lấp lánh, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, người đàn ông này, mình thật sự có thể dựa vào!
“A!”
Đột nhiên, Lưu Tú Cầm hét lên như điên, vươn tay bóp cổ Tần Tranh, nhưng chiều cao của cô ta làm sao có thể chạm tới Tần Tranh?
“Anh là một tên rác rưởi, là kẻ câm ở rể nhà họ Sở mà thôi, anh lại dám đánh tôi!”
Lưu Tú Cầm hét lên, những gì cô ta vừa nói ra khiến đôi mắt của Sở Hiểu Đồng trở nên sắc lạnh!
Khoảng hơn chục người đang trò chuyện xung quanh lúc này cũng nhìn sang.
Bọn họ đều là doanh nhân ở Dương Thành, nhưng danh tiếng không lớn, bọn họ không biết Tần Tranh, Tần Tranh cũng không biết bọn họ.
“Tú Cầm?”
Cùng lúc đó, một người từ phía sau đi tới, chính là giám đốc trước đây của Sở Hiểu Đồng!
Khi còn ở Công ty mỹ phẩm Thiên Ưng, người đàn ông này đã yêu cầu Sở Hiểu Đồng đi tiếp khách!
“Giám đốc!” Lưu Tú Cầm nhìn thấy có người tới, cô nhìn về phía người đàn ông với gương mặt ra vẻ đáng thương.
Người đàn ông lập tức đi tới: “Có chuyện gì ở vậy?”
Anh ta hỏi, đột nhiên nhìn thấy vết tát trên mặt Lưu Tú Cầm: “Cái này...!ai đánh cô à?”
Lưu Tú Cầm bỗng khóc lớn hơn, chỉ vào Tần Tranh hét lớn: “Anh ta!”
Người đàn ông lập tức nổi giận: “Anh đánh phụ nữ, anh thật không biết xấu hổ!”
“Đúng rồi, tôi biết, anh là chồng của Sở Hiểu Đồng đúng không?”
Người đàn ông lại nhìn Sở Hiểu Đồng: “Cô lại để chồng mình đánh Lưu chủ quản, cô còn không mau xin lỗi Lưu chủ quản đi! Về viết cho tôi một lá thư xin lỗi dài 10.000 từ và viết bản tự kiểm điểm 10.000 từ gửi cho tôi !”
Sở Hiểu Đồng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông: “Xin lỗi là điều không thể, hơn nữa tôi cũng không còn là nhân viên của anh, cho nên cả đời này anh cũng không thể nhìn thấy thư xin lỗi cùng bản tự kiểm điểm đâu.”
Người đàn ông trợn trừng mắt: “Cô nói cái gì? Sở Hiểu Đồng, lúc cô ở công ty, tôi không ít lần giúp đỡ cô? Lưu chủ quản cũng không ít lần tạo điều kiện tốt cho cô? Bây giờ cô rời đi rồi, cô lại trở mặt, coi như không quen biết sao?”
“Chủ quản mới phê bình cô một hai câu, cô đã bảo chồng cô đánh người sao?”
Nói rồi, anh ta đột nhiên hét lên: “Mọi người lại đây nói xem, đôi cẩu nam nữ này, có phải là nên xin lỗi hay không!”
Anh ta hét lớn, xung quanh rất nhiều người không rõ nguyên nhân, nhất thời đều không trả lời.
Nhưng cho dù không có ai đáp lời, người đàn ông vẫn vênh váo tự đắc nhìn Sở Hiểu Đồng: “Bất kể như thế nào, cô hôm nay nhất định phải xin lỗi!”
Sắc mặt Tần Tranh tối sầm lại, vừa định tiến lên một bước nói chuyện, lại bị Sở Hiểu Đồng ngăn lại, rõ ràng cô muốn tự mình giải quyết.
Tần Tranh không nói gì, nhưng cũng vươn tay che chở cho Sở Hiểu Đồng ở bên cạnh.
Sở Hiểu Đồng trong lòng cảm thấy ấm áp, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Tạo điều kiện tốt cho tôi? Giúp tôi sao?”
“Ai là người hàng tháng tìm lý do để trừ lương của tôi, bắt tôi làm thêm giờ, không trả tiền làm thêm giờ cho tôi? Chính là chủ quản Lưu Tú Cầm!”
“Ai là người có ý đồ xấu bảo tôi đi uống rượu với khách hàng? Chính là anh, một người đàn ông trong đầu toàn những suy nghĩ khiêu dâm rác rưởi!”
Sắc mặt Sở Hiểu Đồng tối sầm: “Tôi không cần phải xin lỗi, Lưu Tú Cầm mở miệng ra là mắng tôi, chồng tôi thấy vậy thì ra tay, có làm sao? Chỉ biết bắt nạt người khác, còn chúng tôi thì không được phép đánh lại đúng không?”
Người đàn ông nghe những câu nói này, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận đến mức hét lớn: “Sở Hiểu Đồng! cô nghĩ đây là nơi nào? Là nơi mà loại người rác rưởi như cô có thể nói chuyện sao?’
Bụp!
Người đàn ông còn đang nói, thì bất ngờ bị đá, ngã xuống đất.
Tần Tranh lập tức cau mày, Sở Hiểu Đồng cũng tức giận với đôi mắt ngấn lệ.
“A! Giám đốc!” Lưu Tú Cầm hét lớn, tiến lên phía trước, “Anh làm sao vậy?”
“Đôi cẩu nam nữ các người, lại dám ra tay đánh người, người đâu báo cảnh sát đi!” Lưu Tú Cầm quay người lại, chỉ vào Tần Tranh và chửi rủa!
Tần Tranh lập tức tiến lên một bước: “Tôi chịu đựng cô, nhưng không có nghĩa là tôi sợ cô!”
Anh hét lên một tiếng, Lưu Tú Cầm vội vàng rút ngón tay, không dám nói nữa, cô ta sợ bị đánh.
Tần Tranh vốn dĩ không muốn đánh người.
Nhưng chuyện này đã động chạm tới giới hạn của anh.
“Đây là bữa tiệc của nhà họ Giang đấy!” Tên giám đốc đang nằm trên mặt đất thở dốc hét lên, “Công ty mỹ phẩm Thiên Ưng của chúng tôi vừa ký hợp đồng với tập đoàn Giang Thị ngày hôm qua, chúng tôi là người của Giang Thị đấy!”
“Anh dám đánh tôi, dám ra tay với nhân viên của tôi!”
Người đàn ông hét lớn từng câu đến khản cả cổ.
Đúng lúc này, tiếng thang máy ở tầng trên cùng vang lên, Giang Nhiễm và Giang Sơ Tuyết bước ra khỏi thang máy.
Giang Sơ Tuyết đi sau Giang Nhiễm nửa bước, không ngừng nói gì đó với Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm vừa lắng nghe vừa gật đầu, đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn đám người trong đại sảnh.
“Có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của Giang Sơ Tuyết cũng lập tức thay đổi, cô ấy vừa mới rời đi, tại sao đã xảy ra chuyện rồi?
Người đàn ông đó và Lưu Tú Cầm không biết Giang Nhiễm và Giang Sơ Tuyết, khi bọn họ ký hợp đồng mỹ phẩm chỉ gặp qua Giang Trạch.
Ngay lập tức mặt đỏ lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đánh nhau bao giờ sao?”
Giang Nhiễm sững người, kinh ngạc nhìn Lưu Tú Cầm đang mắng mình, rồi nhìn Tần Tranh: “Người này là ai? Có chuyện gì vậy?”
Tần Tranh chậm rãi giải thích.
Sở Hiểu Đồng không biết Giang Nhiễm là ai, nhưng cô luôn cảm thấy cách người phụ nữ này nhìn chồng mình có gì đó không đúng, đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ, ngay lập tức, cô đứng lại gần Tần Tranh, không để lại khoảng trống.
Nghe