Giang Trạch nhất thời choáng váng cả đầu, chuyện này là sao!
Nhưng qua sự việc này, toàn bộ doanh nhân đến dự tiệc gặp mặt trên tầng cao nhất, đều biết Sở Hiểu Đồng hoá ra là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn mỹ phẩm gần đây đã liên thủ với tập đoàn Giang Thị!
Nghe nói tháng sau sẽ bắt đầu bán hàng.
Nếu thành tích khả quan, người phụ nữ này rất có thể sẽ được nhà họ Giang trực tiếp điều đến Giang Thị, làm việc trong một công ty mỹ phẩm ở thành phố Trấn Giang!
Bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu.
Giang Nhiễm và Tần Tranh ngồi cùng nhau, Sở Hiểu Đồng thì ngồi ở phía bên kia của Tần Tranh.
Tần Tranh ngồi ở giữa, cảm thấy cực kỳ áp lực.
Ánh mắt của Sở Hiểu Đồng hôm nay cũng có chút kỳ lạ, tràn đầy ý thù địch, tuy nhiên Tần Tranh cảm nhận được không phải nhằm vào anh!
Sắc mặt Giang Nhiễm không tốt, đoán chừng là vì chuyện trước đó của Lưu Tú Cầm, dù hiện tại đã bị đưa đi, nhưng sắc mặt của đại tiểu thư này vẫn âm trầm.
"Tần Tranh, rót cho tôi ly nước!"
Tần Tranh đang nghĩ ngợi, Giang Nhiễm bỗng đặt chiếc cốc thuỷ tinh qua bên Tần Tranh.
Tần Tranh thở dài, vừa định gật đầu, đột nhiên Sở Hiểu Đồng vươn tay giật lấy cái ly: "Phục vụ, rót ly nước!"
Cô hướng ra sau lưng hô một tiếng, một nhân viên phục vụ lập đi tới, cầm lấy chiếc ly rồi rời đi, sau đó nhanh chóng quay lại với chiếc ly đầy nước và đưa cho Sở Hiểu Đồng.
Sở Hiểu Đồng không nhận: "Đưa cho người kia."
Nhân viên phục vụ sững người một lúc, rồi đặt trước mặt Giang Nhiễm.
Hai mắt Giang Nhiễm lấp lóe, đột nhiên nhìn về phía Sở Hiểu Đồng, bỗng hiểu ra, lại nhìn về phía Tần Tranh.
À, cô ta nhớ ra rồi.
Đây chính là vợ của Tần Tranh, Sở Hiểu Đồng!
Cô ấy nhớ đến lúc bảo Tần Tranh giả làm bạn trai mình ở khu mua sắm quần áo, Tần Tranh từng nói anh đã kết hôn.
Và có vẻ rất coi trọng vợ của anh.
Giang Trạch ngồi đối diện với Tần Tranh, thấy hai người phụ nữ bên cạnh Tần Tranh nhìn nhau không vừa mắt, đột nhiên cảm thấy độc thân cũng rất tốt.
Lúc này đứng dậy trực tiếp rời đi.
Người anh em, bảo trọng.
Tần Tranh híp híp mắt, lập tức đứng dậy: "Anh đi..."
Giang Nhiễm nhíu mày: "Không được đi!"
"Đi làm gì?" Sở Hiểu Đồng hỏi cùng lúc.
Hai cô gái lại liếc nhau lần nữa.
“Anh đi vệ sinh.” Tần Tranh hít sâu một hơi, rời khỏi bàn như chạy trốn.
Hai người phụ nữ nhìn thấy Tần Tranh rời đi, nhất thời không có ai ngăn ở giữa, hai người nhìn đối phương càng rõ hơn.
Nhan sắc không phân cao thấp, vóc dáng tựa yêu ma.
Khác biệt chính là Sở Hiểu Đồng trông giống như một bông sen trên núi tuyết, cao quý và bất khả xâm phạm!
Còn Giang Nhiễm lại giống như lửa nghiệp trong địa ngục, trong lúc lơ đãng có thể câu linh hồn của người ta!
Tần Tranh vào nhà vệ sinh rất lâu vẫn chưa ra, đứng trước bồn rửa mặt để rửa tay.
Hai người phụ nữ này hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Anh Tần."
Đột nhiên một giọng nói quyến rũ truyền đến, cả người Tần Tranh run lên, đến khi nhìn thấy người đến là Giang Sơ Tuyết, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Sơ Tuyết hơi sửng sốt, đột nhiên phì một tiếng, nở nụ cười yêu kiều: "Hoá ra anh Tần cũng có điều phải sợ."
Tần Tranh cười khổ: "Không phải sợ, mà là tôi thật sự không hiểu phụ nữ các cô, đang yên lành sao lại tức giận như thế."
Giang Sơ Tuyết nhếch đôi môi đỏ: "Đó là bởi vì anh quá ưu tú."
Tần Tranh lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Đúng rồi, tôi dự định đi luôn, lát nữa cô tìm Giang Trạch giúp tôi, đưa cái này cho anh ấy."
Tần Tranh lấy tài liệu ra, đưa cho Giang Sơ Tuyết: "Đây là người mà một người bạn của tôi muốn tìm, bên trên có thông tin giới thiệu chi tiết về họ, cô bảo Giang Trạch tìm kiếm khắp tỉnh Thanh xem."
Giang Sơ Tuyết nhận lấy, gật đầu: "Không thành vấn đề, nhưng mà...nhất định phải tìm hết sao?"
Ánh mắt của Tần Tranh lóe lên: "Cố gắng đi...bọn họ đều là anh hùng của Hoa Hạ chúng tôi, cho dù chết, tôi cũng muốn biết bia mộ của bọn họ."
Khuôn mặt tươi cười ban đầu của Giang Sơ Tuyết lập tức trở nên nghiêm túc, khá kinh ngạc nhìn tài liệu trong tay, anh hùng?
Chẳng lẽ là một số nhân vật cơ mật?
"Nhận được sự tín nhiệm của anh Tần, tôi nhất định sẽ tự tay giao cho Tổng giám đốc Giang."
Tần Tranh gật đầu: "Chắc cũng sắp kết thúc rồi, tôi đi trước đây."
Dứt lời, anh liền đi về phía thang máy, sau khi vào thang máy mới bắt đầu soạn tin nhắn cho Sở Hiểu Đồng: "Anh đợi em dưới lầu, dẫn em đi ăn chút gì đó."
Sở Hiểu Đồng và Giang Nhiễm vẫn còn đang suy đoán tâm tư của đối phương, thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ Tần Tranh.
Lúc này, khoé miệng Sở Hiểu Đồng bày ra nụ cười thắng lợi, đứng dậy, quay sang Giang Nhiễm cười hối lỗi: "Thật ngại quá, chồng tôi đang ở dưới lầu chờ tôi đi ăn, gặp lại sau nhé."
Giang Nhiễm nhìn Sở Hiểu Đồng rời đi, giật mình nhớ rằng cả ngày nay mình vẫn chưa ăn cơm...!
"Tần Tranh! Con mẹ anh!" Giang Nhiễm nghiến răng nghiến lợi.
Tần Tranh vừa rời đi cùng Sở Hiểu Đồng, tiếp đó bỗng nhận được điện thoại của Giang Trạch.
"Tôi nhận được đồ rồi, nhất định sẽ tra rõ ràng cho anh, tuy nhiên tôi xem qua danh sách một lượt, trong đó có vài người rất quen tai." Giang Trạch nhíu mày.
"Mà những người tôi biết đều đã qua đời, tro cốt của họ đã được đưa về