Tần Tranh trong lòng lộp bộp một tiếng, khinh địch? Người này chẳng lẽ che dấu khí tức, thật ra là một cao thủ?
Đang nghĩ như vậy, bên ngoài cửa sổ đột nhiên phanh một tiếng, Tần Tranh trong nháy mắt nhảy xuống cửa sổ, quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông đang điên cuồng chạy về phía cửa lớn, đó không phải là tên nuôi quỷ kia sao!
Khá lắm, thủ thuật che mắt!
Tần Tranh cười lạnh lùng, anh đã nói rồi giác quan của anh làm sao có thể sai được!
Lúc này Tần Tranh xông tới, đuổi kịp, vỗ vỗ lưng người đàn ông: "Này, chạy như vậy không mệt sao?”
Người đàn ông suýt nữa bị dọa cho vỡ gan, hét một tiếng quay đầu nhìn thấy Tần Tranh, lại hét lên ngồi trên đất!
Tần Tranh không cho người đàn ông cơ hội suy nghĩ, vừa rồi anh ra tay thấy bại, nên bây giờ trực tiếp ra tay!
Người đàn ông ngất xỉu với một cái tát, sau đó vác trên vai, đặt vào trong xe, chạy về phòng khám.
Người đàn ông này sao cũng không thể ngờ rằng, mình lại chọc vào một cái bảng cứng.
Cậu ta nghĩ rằng, sẽ giống như trước đây, không ai có thể ngăn chặn cậu ta được, bởi vì không ai có thể nhìn thấy nó.
Cho dù có một số đạo sĩ nhìn ra, cũng không bắt được cậu ta!
Nhưng chàng thanh niên xuất hiện ngày hôm nay, vì sao lại lợi hại như vậy?
Đáng tiếc, cậu ta vĩnh viễn sẽ không biết, công phu mèo cào của cậu ta, ở chỗ Tần Tranh này, hoàn toàn không đủ nhét răng!
Hàng fake và tổ sư gia truyền lại, bạn nói ai lợi hại?
Bên trong phòng khám, Giang Nhiễm và Lương Khanh đã ngủ, Giang Trạch ngồi ở đại sảnh xem máy tính, tuy rằng buồn ngủ, mí mắt nặng nề, nhưng anh ta không dám đi ngủ trước khi Tần Tranh trở về.
Thật sự, loại chuyện quỷ dị này xảy ra ở xung quanh anh ta, nói không sợ là nói dối!
Đúng lúc này, Tần Tranh đột nhiên vác một người đi vào.
Bỗng nhiên Giang Trạch lấy lại tinh thần đứng lên, sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông kia: "Đây là?”
Tần Tranh để người lên ghế, sau đó dùng dây thừng trói lại, sau đó châm một châm vào huyệt Bách Hội của người đàn ông.
Người đàn ông đau đớn, mở mắt ra: "Thả tôi ra, có tin tôi báo cảnh sát không!"”
Tần Tranh nở nụ cười: "Báo đi!”
Người đàn ông chợt im bặt!
"Tên này chính là người làm cho Giang Nhiễm rơi xuống lầu, người nuôi tiểu quỷ?" Giang Trạch liếc mắt một cái đã nhìn ra.
"Đúng vậy, trước trói ở sân sau đi, anh giải quyết chuyện của nhà họ Chu trước rồi nói sau." Tần Tranh đặt người cùng chiếc ghế ở sân sau.
Sau đó, lấy cây ngân châm đâm vào cơ thể của người đàn ông: "Nếu lộn xộn, cây kim bạc này sẽ đi vào máu của anh, trực tiếp giết chết anh!”
Người đàn ông chợt rùng mình.
Không biết rằng, Tần Tranh chỉ đang hù dọa cậu ta, cây ngân châm này không đâm vào mạch máu, hoàn toàn không thể chuyển động.
Người đàn ông không dám cử động.
Giang Trạch nghe Tần Tranh nói, trực tiếp rời đi nhanh chóng xử lý chuyện nhà họ Chu.
Nhưng ngay lúc này, điện thoại của Tần Tranh đột nhiên vang lên, gọi tới là một số điện thoại xa lạ, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Bác sĩ, tôi đến thăm Mao Kiến Phong kia, anh ta quả thật giống như anh nói, gầy trơ xương! Hơn nữa tôi tìm bác sĩ trại giam xem xét, bọn họ nói là do thiếu dinh dưỡng, thiếu máu trầm trọng gây ra.”
Tần Tranh gật đầu: "Tôi biết rồi, chú ý gần đây đừng để anh ta tiếp xúc với bất cứ ai! Ngoài ra, anh cho tôi địa chỉ của hiệu trưởng Đại học Dương Thành đi.”
Sau khi đầu dây bên kia cúp điện thoại lập túc gửi qua một địa chỉ.
Tần Tranh nhìn một chút, không đi liền.
Bây giờ đã 2 giờ sáng, anh cần nghỉ ngơi.
Ghi chép cuộc gọi vừa ròii của người nuôi quỷ, đã bị hắn điều tra ra, chính là địa chỉ IP của Mao Kiến Quốc.
Chỉ cần đưa đoạn thoại này ra tòa án, thẩm phán không tin cũng phải tin!
Sáng sớm hôm sau, Tần Tranh thức dậy đã nhìn thấy Giang Nhiễm đang ngồi trong đại sảnh uống trà, sắc mặt cô ấy vẫn còn chút tái nhợt, nhưng mà thần trí đã khôi phục.
Lúc nhìn thấy Tần Tranh, còn liếc mắt nhìn vài lần, chẳng qua không có sức lực, nên không nói gì.
Lương Khanh thì đưa cho Tần Tranh một thứ: "Sáng sớm Giang Trạch cho người đưa văn kiện tới, hơn nữa còn nói cho anh, trưa hôm nay mở phiên tòa.”
"Giang thị sẽ xuất hiện tại tòa án với tư cách là đại diện của nhà họ Cao, cong bị cáo là Mao Kiến Quốc và Mao Kiến Phong, cùng với người phụ nữ tên là Trần Kỳ Mạn."
"Bọn họ rất bị động, bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, Giang thị nắm chắc tám mươi phần trăm phần thắng."
Tần Tranh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Nói cho Cao Tử Lâm chưa?”
"Vẫn chưa thông báo, tôi nghĩ để anh nói tốt hơn." Lương Khanh nói.
Tần Tranh gật đầu, lấy điện thoại di động ra.
Bọn họ vẫn giấu Cao Tử Lâm làm chuyện này, chủ yếu sợ Cao Tử Lâm không muốn để cho anh ra tay giúp.
Khi Tần Tranh nhớ tới câu nói Cao Tử Lâm đứng ở cửa nói với anh vào buổi chiều hôm đó, trong lòng lập tức cảm thấy nghẹn ngào.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, truyền đến giọng nói giả vờ như không có gì của Cao Tử Lâm: "Bác sĩ Tần à, có chuyện gì vậy?”
Tần Tranh trong mắt hiện lên chút thương xót: "Tôi muốn mời cô cùng tôi tham gia một cuộc họp.”
"Tôi?" Cao Tử Lâm thắc mắc.
"Đúng vậy, cô đóng vai trò quan trọng trong đó." Tần Tranh nhìn về phía Lương Khanh: "Tôi cùng Lương Khanh đến đón cô.”
Cao Tử Lâm sững sờ gật đầu, khi cô ấy phản ứng lại, đã nghe thấy tiếng động cơ ở cửa.
Bóng dáng Tần Tranh và Lương Khanh đã xuất hiện ở cửa.
"Lên xe đi." Tần Tranh cười cười.
Cao Tử Lâm vẫn còn có chút kinh ngạc: "Chuyện gì, mà muốn tôi có tham gia?”
Cô ấy không có bằng tốt nghiệp đại học, bố còn đang ở tù, hiện tại những thân thích kia đều muốn tránh mặt cô ấy, nhưng Tần Tranh lại tới tìm cô ấy tham gia hội nghị?
"Rốt cuộc là hội nghị gì?" Cao Tử Lâm ngồi lên xe rồi hỏi.
Tần Tranh không nói gì, chỉ càng cảm thấy đau lòng hơn.
Nhưng mà