Tần Tranh suy nghĩ một chút: “Ngày mai em sang đó trước, chỗ này của anh cần phải dọn dẹp một chút, có lẽ sẽ đến muộn hơn em hai ba tiếng.”
Vốn nghĩ rằng Tần Tranh có thể sẽ không muốn, Sở Hiểu Đồng cũng đã chuẩn bị xong dự định đi đến thành phố Giang một mình.
Lúc này nghe thấy lời Tần Tranh nói, trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, người đàn ông này đã có thể là chỗ dựa của cô rồi!
“Được, vậy em mua vé của em trước, Giang thiếu nói sau khi em sang đó thì làm quen với hoàn cảnh công ty, ngày kia đi làm.”
Nói xong, Sở Hiểu Đồng nhìn Lương Khanh ở trong góc: “Tiểu Đàn còn phải đi học, không thể đến thành phố Giang được, vậy Lương Khanh thì sao?”
Tần Tranh hơi dừng lại: “Bên này cần có người trông coi, tạm thời không có cách nào để cho Lương Khanh rời đi được, nhưng mà anh sẽ nhanh chóng tuyển người, lúc anh không ở phòng khám thì chỉ bán thuốc là được.”
Sở Hiểu Đồng gật đầu: “Vậy em đi trước đây.”
“Dọn dẹp xong đồ đạc, đừng quên gì nhé, nếu bỏ sót gì thì nhớ nói với anh.” Tần Tranh tiễn Sở Hiểu Đồng đi, rồi quay đầu lại nhìn Lương Khanh.
“Xem ra ngày mai tôi cũng phải rời đi, bên này tạm thời phải nhờ cô ở lại.”
Nghe vậy, ánh mắt Lương Khanh có chút ảm đạm, nhưng cũng không có bất cứ oán thán nào: “Ông chủ, anh đã cho tôi mạng sống hai lần, là ân nhân cứu mạng của Lương Khanh tôi.
Anh bảo tôi ở lại tôi chắc chắn ở lại, nếu anh cần tôi thì tôi sẽ xuất hiện ở trước mặt anh ngay lập tức!”
Tần Tranh sửng sốt, nhìn Lương Khanh thật sâu: “Chuyện của bạn cô, khi đến thành phố Giang tôi sẽ đích thân tìm họ! Có tin tức chính xác, tôi sẽ lập tức nói với cô.”
“Cảm ơn ông chủ!” Lương Khanh cúi đầu cảm ơn Tần Tranh.
Tần Tranh còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên có một cô gái nhỏ từ ngoài cửa đi vào, dáng vẻ rụt rè, khoảng mười tám mười chín tuổi.
Nhìn qua Tần Tranh cảm thấy gương mặt hơi quen.
“Xin hỏi, nơi này là phòng khám của bác sĩ Tần phải không?” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng hỏi, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Tranh, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, “Ngài, ngài là bác sĩ Tần sao?”
Tần Tranh gật đầu: “Là tôi, nơi này là phòng khám của tôi, làm sao vậy?”
“Tôi… Tôi là Hạ Tư Vũ, y tá của bệnh viện nhân dân.
Lần trước khi ngài thực hiện ca phẫu thuật, tôi ở bên cạnh lau mồ hôi cho ngài, ngài còn nhớ không?”
Cô gái nhỏ có chút rụt rè, đứng ở ngoài cửa không dám đi vào.
Khuôn mặt thanh tú ửng hồng, thân hình mảnh khảnh đứng trong ngày đông trông có chút yếu ớt, một đôi tay nhỏ bé đã đỏ bừng vì lạnh, còn đang vặn vẹo qua lại trước ngực, rõ ràng là nhìn thấy Tần Tranh khiến cô rất căng thẳng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô gái, Tần Tranh lập tức nở nụ cười: “Nhớ, mau vào đi, có chuyện gì vào bên trong rồi nói.”
“À! Bác sĩ Tần, bên ngoài đều nói rằng ngài là người tốt, tôi cũng cảm thấy ngài là người tốt.” Hạ Tư Vũ mỉm cười bước vào, đút hai tay vào trong túi áo khoác.
Tần Tranh bất đắc dĩ, gần đây anh nhận được thẻ người tốt thật sự nhiều vô kể.
Lương Khanh bưng cho Hạ Tư Vũ một ly trà nóng, Hạ Tư Vũ vội vàng nhận lấy và nói cảm ơn.
Ánh mắt Lương Khanh mềm mại.
“Tôi đến đây quả thực là có một chuyện.” Hạ Tư Vũ nhìn về phía Tần Tranh, “Kể từ sau việc lần trước, tôi đã từ chức khỏi bệnh viện nhân dân, một lòng muốn tìm một nơi thật sự suy nghĩ cho người dân.”
“Tôi cảm thấy, bác sĩ Tần là người vì người dân nhất, cho nên… Tôi muốn đến đây làm việc có được không?”
Tần Tranh ngạc nhiên, đến làm việc ở chỗ này của anh?
Nhưng mà…
“Ngày mai tôi sẽ rời khỏi Dương Thành, có lẽ sẽ không thường xuyên trở về, phòng khám này không có tôi, nhiều lắm chỉ là một quầy thuốc, nếu cô ở đây thì cũng được, nhưng lại không học được gì cả.” Tần Tranh cười khổ.
Nếu là trước đây, anh cũng thật sự muốn, dù sao Hạ Tư Vũ là y tá, tiêm thuốc, thay thuốc gì đó cô ấy đều rất thành thạo.
Nhưng mà bây giờ rõ ràng… Anh không thể cho cô gái này được bất cứ lợi ích gì, để cô ấy ở lại nơi này cũng lãng phí tuổi thanh xuân.
Cô gái cũng sửng sờ, rõ ràng cô ấy không ngờ rằng Tần Tranh sẽ rời đi: “Tại sao phải rời đi vậy? Nơi này không tốt sao?”
“Không phải không tốt, mà vợ tôi phải đến thành phố Giang làm việc, tôi cũng dự định đến thành phố Giang phát triển.” Tần Tranh kiên nhẫn giải thích.
Hạ Tư Vũ ồ một tiếng, rất nản lòng, nhưng cô ấy đột nhiên cắn răng: “Bác sĩ Tần, tôi vẫn muốn ở lại nơi này, bốc thuốc mỗi ngày cũng được!”
“Để cô ấy ở lại đi, như vậy tôi cũng có người bầu bạn.” Lương Khanh bỗng mở miệng, cô ấy rất có cảm tình với cô gái đơn giản như một tờ giấy trắng này.
Cũng có lẽ là vì cô gái này luôn nói tốt về Tần Tranh, khiến cho cô ấy yêu ai yêu cả đường đi.
“Được.”
Nhìn thấy vẻ mặt mong mỏi của Hạ Tư Vũ nhìn sang, Tần Tranh gật đầu: “Để đền bù cho cô, tôi sẽ trả lương cho cô năm nghìn mỗi tháng.”
“Hả?” Hạ Tư Vũ kinh ngạc, Dương Thành nhỏ bé này, lương ba nghìn một tháng đã là cao rồi, bác sĩ chính của bệnh viện nhân dân, một tháng cũng mới được bảy tám nghìn!
Vậy mà cô ấy có thể nhận được năm nghìn!
“Đây, như vậy là quá nhiều!” Hạ Tư Vũ vội vàng xua tay, “Không được đâu, ngài quá tổn thất.”
Tần Tranh bật cười: “Tôi vẫn luôn như vậy với nhân viên của mình, đã có ý định đến đây thì khi nào cô bắt đầu làm việc?”
“Ngay bây giờ cũng được!” Nói xong, Hạ Tư Vũ cởi áo khoác ra, bên trong vậy mà mặc đồng phục y tá.
Tần Tranh ngây người, cô gái này thật là nói gì thì là cái đó.
“Được, vậy cô làm quen trước một chút, hôm nay đông chí nên không có ai đến, có lẽ ngày mai sẽ có nhiều người hơn.
Đây là Lương Khanh, cô ấy