“Đáng chết, trận pháp này không thể giữ lâu hơn được.
”
Thiên Tài gấp gáp nói.
Hắn liên tục nhìn quanh cả hang động một lượt cố gắng hết cở tìm ra một chổ hở.
“Đây rồi, mọi người chạy về bên trái hai mươi bước có một lỗ hổng thông đạo nhanh vào!”
Cả nhóm không chần chừ men theo phòng trận chạy tới lỗ hổng.
“Lỗ hổng này không lớn chỉ có thể từng người chui vào.
”
“được.
”
Thế là cả bọn từng người từng người chui vào.
“Chết tiệt tên mập này tại sao cậu lại mập vậy chứ, vào nào”
Tiểu Tuyên đẩy hết sức thút vào Ba Ba đang bị mắt kẹt.
{rắt rắt} âm thanh phòng trận bắt đầu dần dần nức ra.
“Nhanh lên, trận sắp không xong rồi.
”
“Được, đệ đang cố hết sức đây.
”
{bịch} cuối cùng Ba Ba cũng lọt vào trong hắn tệ xuống một cái đau đớn bò dậy thì
{Bịch, bịch} hai người Lạc Anh Tuyết, Linh Nhi đồng thời rơi xuống đè lên hắn.
“Ai da, mặt đất cũng thật mềm a.
”
“đúng vậy Anh Tuyết tỷ, mặt đất thật mềm.
”
Bị đè lên người Ba Ba không chị được nữa nói: “Ai da, hai chị dâu à hai người đang đè lên người ta đó.
”
Lạc Anh Tuyết và Linh Nhi ngại ngùn nhìn xuống rồi lập tức đứng lên lùi lại.
Lạc Anh Tuyết hướng mập mạp cúi đầu xin lỗi: “Thật có lỗi quá, là chúng ta không đúng a.
”
Mập mạp gắng gượng đứng lên nhìn hai người nói: “Được rồi, sau khi ra khỏi đây hai người mới ta một bữa là được.
”
Đang trò chuyện thì {Bịch} hai bóng người từ trên cao ngã xuống mặt mày đầy bùn đất mò dậy
“Haizz! thật là sao nó lại cao vậy chứ đau quá, được rồi đại ca huynh cũng nên xuống rồi.
” Tiểu Tuyên hướng vọn lên nói
……….
[Bên trên mặt đất]
Nghe được tiếng vọng của bọn người phía dưới Thiên Tài thở ra một ngụm trọc khí quay người tính chui vào thì
{Ầm} phòng trận lập tức bị đánh nát Thanh Yểm Thú ngay tức thì sử dụng một trảo tán tới.
{Vù Vù} trảo thú lao tới cực nhanh sắp đánh tới người của Thiên Tài hắn ngay lập tức lùi lại triệu hoán tiểu long.
Ngay khi tiểu long vừa ra huyết mạch áp bức đè nén lên cơ thể Thanh Yểm Thú khiến cho nó từ hung hăn lập tức nằm gục xuống đất không
thể cử động.
Hắn cho mọi người lui xuống trước để ở lại nơi này tìm cách thuần phục con Thanh Yểm Thú này, không phải vì hắn không muốn cho mọi
người biết mà là vì Chân Long huyết mạch quá sức kinh động nếu nói ra sẽ dễ khiến người khác bị chấn động.
Hắn từ từ bước đến trước mặt của Thanh Yểm Thú nhìn nó nói
“Ta cho ngươi hai lựa chọn, một chết cho ta hai là thuần phục ta.
”
Thanh Yểm Thú tuy bị uy áp huyết mạch chấn áp nhưng nó vẫn có sự uy nghiêm quyết tử không thuần, Thiên Tài nhìn thấy nó như vậy Thiên
Tài lập tức cho tiểu long ra tay dạy dỗ
“Tiểu Long đánh nó cho ta.
”
{Ầm ầm} tiểu long liên tiếp sử dụng trảo thú đánh tới mặt mày sưng vù.
Một thời thần sau Thanh Yểm Thú không chịu được nữa lập tức cúi đầu quỳ xuống thuần phục hắn.
Không nghĩ nhiều quá trình thuần phục diễn ra nhanh chóng rồi lập tức tự đã thương mình rồi nhảy xuống hố
Thấy hắn rơi xuống trên người bị thương mọi người chạy đến lo lắng diều hắn đến một trụ đá ngồi xuống.
“Trời ạ, huynh làm gì trên đó vậy.
”
“không có gì chỉ là ta cùng Thanh Yểm Thú trao đổi vài chiêu mà thôi.
”
“Haizz! được rồi huynh nghĩ ngơi đi.
”
Thiên Tài nghĩ ngơi trong lúc nghĩ ngơi Thiên Tài truyền âm đến cho bọn người Lạc Anh Tuyết
“Ta đã thành công thuần hoá được Thanh Yểm Thú rồi.
”
Cả bốn người Lạc Anh Tuyết, Linh Nhi, Ba Ba, Tiểu Tuyên khuôn mặt biên sắc không giám tin.
Tiểu Tuyên ngạc nghiên truyền âm hỏi: “làm sao mà huynh làm được?”
Thiên Tài truyền âm trả lời: “Các người còn nhớ những quả trứng rồng chứ.
”
Ba Ba mập sực nhớ ra: “Có phải là trứng địa long.
”
Thiên Tài gật đầu tiếp tục truyền âm: “Đúng, quả trứng mà ta có lại là huyết mạch biến dị chân long có khả năng chấn áp đối với huyết mạch
long tộc khác.
Việc này Linh Nhi đã biết nhưng Mộng Đức không biết nên ta cũng không muốn để lộ.
”
Cả bốn người đồng thời gật đầu.
……
[Một ngày trôi qua]
“Được rồi, sức khoẻ của ta đã ổn rồi bắt đầu di chuyển thôi.
” Thiên Tài đứng lên vươn đôi vai lắc người bắt đầu bước đi.
Cả bọn cùng nhau đi tiếp về phía trước đi dạo liên tục mấy tiếng đồng hồ sau, cả bọn cuối cùng cũng đi tới một hang động kì lạ có hai cánh cửa
chắn trước nó
“Đây là cái gì?” Tiểu Tuyên thắc mắc hỏi
“Ta cũng không biết nữa.
”