“Ầm!”
Trán của ông chủ đầu trọc không ngừng toát mồ hôi lạnh!
Đó là một chiếc xe tăng đấy!
Tuy chưa từng được đi học, nhưng nòng súng kia là súng thật!
Muốn đè nát cả xe tăng sao? E rằng chiếc máy xúc của ông ta còn chưa kịp lại gần đã bị nổ tung thành nhiều mảnh bởi một quả đại bác rồi!
Nhận ra mình đã chọc tức một người có địa vị không nhỏ, tên đầu trọc hét lên: “Mau tắt hết máy đi cho tao.”
Nói xong ông ta nhảy xuống xe, chạy tới trước mặt Diệp Phùng, sắc mặt dữ tợn trước đó đột nhiên nở một nụ cười nịnh nọt, ông ta lấy ra một điếu thuốc, lễ phép đưa cho anh: “Thưa đại ca, là em có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, em thực sự không biết có một người đáng kính như anh đang canh giữ ở nơi này. Những xung đột vừa nãy xin anh hãy bỏ qua cho!”
Nhìn tên đầu trọc lóc vừa rồi vẫn còn hung lúc này lại nhẹ nhàng như một con cừu nhỏ, Đào Thiên Linh ở một bên đột nhiên lên tiếng, hất cằm lên: “Ông mở rộng nữa đi! Ông xây dựng nữa đi! Vừa rồi ông còn to tiếng lắm cơ mà!”
Ông chủ đầu trọc không dám thô lỗ, nở nụ cười nói: “Đúng, đúng, đúng, chị dâu nói đúng, tôi cầm tinh con chó nên từ nhỏ đã thích to tiếng như vậy rồi ấy mà!”
Khi ông ta gọi cô ấy là chị dâu, khuôn mặt của Đào Thiên Linh lập tức đỏ bừng lên, cô ấy liếc nhìn Diệp Phùng, thấy anh không có phản ứng gì, ho nhẹ hai tiếng, không phủ nhận, nhếch mép nói: “Vậy ông biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
“Biết, biết rồi ạ!”
“Tiền trợ cấp tái định cư cho thôn Hoàng Hà thì sao?”
“Tất cả dựa theo các tiêu chuẩn thống nhất của thành phố Cáp Nhĩ! Dựa trên tiền đề của các tiêu chuẩn thống nhất, tăng thêm hai mươi phần trăm!”
“Còn gì nữa không?”
“Tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tư tưởng cho mọi người dân trong thôn, không bao giờ có chuyện cưỡng chế phá dỡ. Nếu tôi dám làm vậy, các người có thể chặt đầu tôi xuống mà đá!”
Mặt Đào Thiên Linh trở nên trắng bệch nhìn ông ta: “Ai thèm quan tâm đến cái đầu béo của ông chứ, thật đáng sợ!”
Sau đó, ông ta nói với một người dân của thôn đang đứng bên cạnh: “Chú Nhị Ngưu, chú nghe rồi đấy, phá dỡ và di dời cũng là chuyện tốt, chúng tôi cũng cần phải duy trì công việc, còn về vấn đề bồi thường, chú có thể nói chuyện với người đằng kia!”
Trưởng thôn Hoàng Hà nằm tay Đào Thiên Linh, xúc động nói: “Cô bé này, thực sự cảm ơn cháu rất nhiều!” “Bác sĩ Đào thì chữa trị cho người dân đây nhưng lại lấy một đồng nào, cháu thì giúp thôn mình giải quyết được một vấn đề lớn như vậy. Ông ấy và cháu thực sự là ân nhân của thôn Hoàng Hà chúng tôi!”
Những người dân trong thôn khác cũng nở nụ cười, tất cả đều nói: “Đúng thế, đúng thế! Cô Thiên Linh thật tài giỏi, còn tìm được một người bạn trai tốt nữa. Anh ấy thậm chí có cả xe tăng đấy, tôi lớn như thế này rồi nhưng cũng chưa nhìn thấy xe tăng bao giờ.”
“Đúng vậy, Thiên Linh, khi nào kết hôn, cháu phải nói với chú một tiếng đấy, chú sẽ về bảo thím may cho cháu một chiếc chăn đỏ thật đẹp.”
Đào Thanh Nhã được dân làng nhiệt tình chào đón khiến khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cô ấy kéo Diệp Phùng ra khỏi thôn như thể đang chạy trốn, trên đường trở về phòng khám cô ấy cúi gằm mặt không biết nên nói gì, còn Diệp Phàm vốn luôn im lặng thì ngược lại, anh nhìn liếc người bên cạnh mở miệng nói: “Buồn cười sao?”
Thiên Lang đi bên cạnh, phụ trách bảo vệ Diệp Phùng, vẻ mặt có hơi kỳ lạ, anh ta muốn cười nhưng lại không dám cười, trên cổ nổi đầy gân xanh.
Đào Thiên Linh trợn mắt nhìn anh: “Người ta cười thôi mà anh cũng quản sao, đúng là quân phát xít mà!”
Sau đó, cô ấy quay lại nói với Thiên Lang: “Anh muốn cười thì cứ cười đi, kìm nén sẽ không tốt cho sức khỏe của anh đâu!”
“Không, tôi… Tôi không muốn cười một chút nào!”
Thiên Lang nói xong, lập tức ngậm chặt miệng lại!
Đối với một người nguy hiểm như Diệp Phùng, anh ta nên cố gắng nhìn cười càng lâu tốt, dù sao Diệp Phùng cũng là thầy của mình, làm sao anh ta có thể tùy ý cười nhạo thầy của mình được?
Nhưng cứ nghĩ đến Đào Thiên Linh, cô gái nhỏ này nhìn cứ như đang ở tuổi học sinh vậy, cô ấy còn đứng bên cạnh thầy của anh ta, khung cảnh này, trời ơi phải kiềm chế! Nhất định phải kiềm chế!
Mặt Thiên Lang đỏ bừng lên, nhắm chặt mắt lại, rốt cuộc vẫn không nhịn được!
“Thưa thầy, em xin lỗi, thầy biết em mà. Với tố chất nghề nghiệp của em, việc nhịn cười là không thể được…”
Haha…
Trở lại phòng khám, Đào Xá Quang vẫn đang dùng kim châm chữa trị cho những bệnh nhân còn lại, Đào Thiên Linh vui vẻ đi tới: “Ông nội, bọn cháu…”
“Suyt!”
Đào Xá Quang hơi giơ ngón tay lên, Đào Thanh Nhã lập tức ngậm miệng lại, Diệp Phùng không nói gì, ngồi lên ghế, hai tiếng sau, sau khi người bệnh nhân cuối cùng rời đi, Đào Xá Quang mới thở dài nhẹ nhõm. Đào Thiên Linh lập tức đưa bình nước ấm cho ông ấy, sau đó miệng cô ấy giống như một khẩu súng máy đã được nạp đạn, kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Đào Xá Quang mỉm cười, gật gù lắng nghe, một lúc sau, Đào Thiên Linh vẫn còn rất vui vẻ, ánh mắt hiện lên vẻ vô hạn khao khát: “Đó là trực thăng chiến đấu đấy ạ, cháu thực sự rất muốn được ngồi trên đó!”
Đào Xá Quang nhìn Diệp Phùng, bước tới, anh vội đứng đường đường là một đế sư như anh