Diệp Phùng lẳng lặng ngồi trên ghế chờ Đào Xá Quang, hai con mắt nhắm hờ lại. Đào Thiên Linh đá chân một cách vô vị, sau đó đột nhiên giậm chân một cái rồi mở cửa rời đi. Cô ấy đang định đi thì nhìn thấy Thiên Lang đứng ở cửa, mặt vô cảm. Đào Thiên Linh đảo mặt một vòng, khóe miệng xuất hiện nụ cười tinh quái, sau đó nói: “Anh là học trò của anh Diệp đúng không?”
Đương nhiên, Thiên Lang không dám lạnh nhạt với cháu gái của Đào Xá Quang, mặc dù không biết vì sao cô ấy lại hỏi vậy, nhưng anh ta vẫn thật thà gật đầu.
“Vậy anh gặp vợ của anh Diệp chưa? Bao nhiêu tuổi rồi? Có xinh không? Bọn họ kết hôn mấy năm rồi?”
Bị hỏi dồn dập khiến Thiên Lang cảm thấy choáng váng đầu óc. Nhưng anh ta là người ngay thẳng nên gật đầu đáp: “Đương nhiên là gặp rồi, cô của chúng tôi đẹp như tiên nữ.”
Đào Thiên Linh bĩu môi: “Thế.. Thế có xinh đẹp như tôi không?”
Có lẽ Thiên Lang đã giết người rất nhiều, đầu óc không linh hoạt cho lắm, có vẻ hơi ngốc. Anh ta chăm chú nhìn Đào Thiên Linh khoảng mười giây, cuối cùng nghiêm túc nói: “Xinh đẹp hơn cô một chút.”
“Anh…. Hừ!”
Cô ấy hung hăng giẫm mạnh vào mu bàn chân anh ta một cái, sau đó xoay người bước đi. Thiên Lang đau tới mức nhe răng, nhìn bóng lưng của cô gái đang nổi khùng kia, không dám tiến lên hỏi. Anh ta chỉ đành xoa xoa mu bàn chân của mình, tự nhủ: “Sao tính tình con gái thời nay đều cáu kỉnh vậy nhỉ?”
“May mà thầy không tìm vợ như vậy, nếu không chẳng phải sẽ bị đàn áp sao?”
“Ồ, thầy của cậu là người sợ vợ như vậy à?”
“Anh đừng có nói, đúng là hơi giống như vậy đấy. Tôi nói với anh này..”
Anh ta còn chưa nói hết câu, vừa nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Diệp Phùng đang cười nhạt. Thiên Lang lập tức nuốt phần còn lại của câu nói vào trong.
“Thiên Lang!”
“Thầy…”
“Cậu còn nhớ những lời tôi nói với cậu không? Làm một sát thủ tiêu chuẩn thì kỹ xảo giết người rất quan trọng, nhưng văn hóa tri thức cũng rất quan trọng…”
“Về chép Đạo Đức Kinh một trăm lần để tăng tri thức.”
“Rõ!”
Mặt Thiên Lang lộ ra vẻ đau khổ, bảo anh ta dùng tay cầm dao đi cầm bút thì thà bảo Thiên Lang đi đánh nhau với một nhóm người còn hơn.
Haiz, cái miệng đáng chết này! Bốn tiếng sau, Diệp Phùng, Đào Thiên Linh và Thiên Lang lại đi tới khu rừng cách thôn Hoàng Hà không xa một lần nữa. Nơi này là nơi khởi nguồn ô nhiễm của con suối mà anh đã phái người điều tra được.
“Anh Diệp, anh chắc chắn là nơi này sao?”
Trong con đường nhỏ khá dốc trong rừng, Đào Thiên Linh đi cẩn thận từng li từng tí, vừa đi cô ấy vừa hỏi. Diệp Phùng khịt khịt mũi gật đầu: “Chắc không sai đâu, mùi trong không khí cũng khác.”
Đào Thiên Linh cũng hít một hơi, sau đó gật đầu: “Đám gian thương này đúng là xấu xa, vì kiếm tiền mà chẳng thèm để ý tới sự sống, chết của người dân.”
Sau khi đi qua mấy khúc đường nhỏ, mùi gay mũi càng lúc càng đậm hơn, khi đẩy lùm cỏ dại cuối cùng ra, một màn trước mắt khiến đám người hoàn toàn kinh sợ.
“Trời ơi, rốt cuộc bọn họ đã làm gì với nơi này thế này?” Năm đường ống cực lớn đang xả thứ nước thải màu xanh biếc vào con sông nhỏ, mùi cực kỳ gay mũi, thậm chí ngay cả đám cỏ dại xung quanh cũng chết héo.
“Tôi từng nghe dân của thôn Hoàng Hà nói bình thường họ đều dùng nước từ con sông này. Ít nhất có hơn mười thôn dùng nước sông này để uống. Nếu cứ để bọn họ tiếp tục làm con sông này ô nhiễm, không biết còn bao nhiêu người sẽ gặp nạn nữa!”
Trong mắt Đào Thiên Linh lộ ra ngọn lửa tức giận.
“Này, các người đang làm cái gì vậy?” Đột nhiên, trong một căn nhà gỗ nhỏ cách đó không xa xuất hiện vài người, họ quát đám người Đào Thiên Linh. Người cầm đầu mặc âu phục, đi giày da, mấy người còn lại thì mặc đồ công nhân. Trong tay họ còn các công cụ làm việc như cờ lê, kìm…
“Nơi này chẳng có gì hay ho đâu mà xem. Đi mau đi!”
Đám người kia đi tới, xua đuổi ba người chẳng hề khách khí chút nào. Diệp Phùng đảo mắt nhìn qua, anh thầy một đường ống còn chưa được sửa xong ở bên trong cửa gỗ mở một nửa. Bọn họ vẫn đang xả một cách vô lương tâm.
“Các người đang làm cái gì?”
Đào Thiên Linh cả giận nói: “Các người có biết tự ý xả nước thải có độc là hành động phạm pháp không? Nước của con sông này là nước uống của rất nhiều thôn dân.”
“Các người có biết bọn họ uống thứ nước ô nhiễm này vào sẽ dẫn tới vấn đề rất lớn không?”
Người mặc âu phục, đi giày da tên là Đồng Thiên An, là giám đốc của Công ty hóa chất Dương Minh. Ánh mắt của người này lộ ra vẻ lạnh lùng, Đồng Thiên An nói: “Gì mà nước thải có độc chứ!”
“Con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi xả nước thải có độc? Đây là nước đã được xử lý rồi.”
“Không biết