Ở cửa bãi đỗ xe, Diệp Phùng nhìn chiếc chìa khóa trong tay, lại nhìn chiếc xe phía sau, có chút câm lặng đáp “Cậu đừng nói với tôi chiếc xe đáng yêu màu hồng phấn này là của cậu đấy?”
Không thể trách anh ta kinh ngạc, Sở Kiều Thanh bất kề phong cách bên ngoài hay u ám bên trong cũng không thể hợp với hai chữ “đáng yêu” này được.
sau đó lập tức cười tủm tỉm chạm vào thân xe Beetle, cười đáp: “Đúng vậy! Cậu xem nó đáng yêu như thế, chiếc xe này chính là tôi đặc biệt đặt đấy, như thế nào, có xứng với tôi không?”
Nhìn từ trong ra ngoài toàn là màu hồng phấn, gân xanh trên trán Diệp Phùng hơi phồng lên, xứng hay không trong lòng không rõ hay sao?
Quên chuyện từng lái Raptor đâm vào năm người trên đường núi năm năm trước rồi sao?
Có điều là, lời như này anh ta sẽ không nói chỉ có thể lén gật gật đầu: “Hợp! Rất hợp!”
Sở Kiều Thanh vừa lòng gật đầu, ấn nút chìa khóa một cái mui xe liền mở ra chiếc xe nhỏ liền biến thành xe mui trần.
“Lái xe!”
Thấy một màn như vậy, trên mặt Diệp Phùng hiện lên chút kỳ dị “Cái đó, chúng ta thương lượng một chút, có thể đổi chiếc xe khác không?”
Đùa cái gì chứ, không nói mình là một người đàn ông lại đi lái chiếc xe dễ thương này có tốt hay không, lại nói bản thân lôi kéo một cô gái xinh đẹp, lại còn mở mui xe đi trên đường cái, nhỡ đâu truyền đến tai Hà Tố Nghi thì làm thế nào?
“Đồi xe? Được thôi, vậy cậu xem chiếc xe này như thế nào?”
Mặt Diệp Phùng hiện lên ba vết đen, tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng tôi nghi ngờ cách cô lái xe.
Vì để phòng ngừa cô yêu nữ này lại phát ngôn ra cái lời kinh động gì nữa, Diệp Phùng rất dứt khoát tiếp lấy chìa khóa: “Lên xe!”
Vừa lái ra bãi đỗ xe, chỉ nghe thấy một trận tiếng ầm vang, quay đầu nhìn lại thấy bốn chiếc xe sang đang hướng tới trước mặt mình đâm đến!
Ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên phát lạnh, dùng ánh mắt của hắn liếc một cái liền nhìn ra bốn chiếc xe sang này toàn bộ đều được cải trang tỉ mỉ rồi, sức bật rất kinh người!
Nguy cơ ở ngay bên cạnh, Diệp Phùng không chút do dự, chiếc xe ở tại chỗ đánh một cái quay vòng về, sau đó dồn sức nhấn ga, chiếc beetle màu hồng phấn từ giữa khe hở của hai chiếc xe phóng thẳng ra!
Hai bên không hẹn mà đồng thời dừng xe lại, sắc mặt Diệp Phùng một mảnh lạnh lẽo!
Nếu như không phải bản thân phản ứng nhanh chóng, va chạm ở tốc đấy thì bản thân cùng Sở Kiều Thanh tuyệt đối sẽ bị thương không nhẹ!
Đảo mắt nhìn một lượt, Sở Kiều Thanh bên cạnh cũng không còn vẻ kiều mị như trước, sắc mặt nhất thời trầm xuống!
Diệp Phùng đang chuẩn bị mở cửa xe ra, tìm bọn họ lý luận, ai ngờ một nhóm người từ trên bốn chiếc xe sang bước xuống, một người cầm đầu nhuộm tóc màu đỏ, giận dữ đi tới!
“Xuống xe cho tôi”
Diệp Phùng xuống xe, khí thế không thua kém gì “Có chuyện gì không?”
Thanh niên tóc đỏ lấy chiếc điện thoại ra, đưa ra trước mặt anh ta, lạnh lùng nói “Trên này có phải là anh không?”
Diệp Phùng khẽ nhướng mày, đây không phải là video mình vừa ôm Sở Kiều Thanh đè bẹp Triệu Thiên sao?
Không nghĩ tới bị người ta quay lại đăng truyền lên mạng, nhưng cũng không nghĩ tới tốc độ lan truyền lại nhanh đến thế, chỉ mất chút thời gian liền đứng đầu vị trí phổ biến rồi!
“Là tôi, thế thì lại thế nào?”
“Khốn nạn, mày tính là cái gì mà cũng dám nói hươu nói vượn?!”
“Tôi hiện tại liền đi tìm phóng viên, lập tức công khai thanh minh cho tôi, những lời bản thân vừa nói đều là nói láo!”
“Điền Thanh! Anh ở đây phát khùng cái gì, lẽ nào không thấy tôi đang ở trong xe sao?!”
Giờ phút này sắc mặt của Sở Kiều Thanh rất không tốt, bởi vì vừa rồi cô ta cảm thấy tính mạng bị đe dọa!
Cái cảm giác này, cô rất không thích!
Nhìn thấy Sở Kiều Thanh có chút tức giận, Điền Thanh lập tức giải thích nói: “Sở Kiều Thanh, xin lỗi, có điều là em còn không hiểu chiếc xe của anh sao, tuyệt đối không làm tổn thương đến em!”
Diệp Phùng hơi quay đầu: “Các người quen nhau sao?”
“Con trai của một gia đình tại Thành Đô, theo đuổi tôi vài tháng, không ngờ anh ta vậy mà theo đến tận thủ đô”
Diệp Phùng miễn cưỡng cười một tiếng, nhỏ yêu tinh này, không cần biết là đi đến đâu thì cũng đều là kẻ gây tai họa!
Nhìn thấy Diệp Phùng miễn cưỡng cười, Điền Thanh tưởng anh ta châm biếm mình, nhất thời nổi giận nói “Thằng nhóc! Mày cười cái gì! Cũng không xem lại bản thân là cái thứ gì, biết điều cút ra khỏi tầm mắt của Sở Kiều Thanh xa xa một chút!”
Đối mặt với