Hì hì!
Sở Kiều Thanh cười cười, nét mặt tràn ngập tình ý, khiến cho những người có mặt ở đó nhìn đến ngây người.
Vài giây sau, Điền Thanh đột nhiên nhận ra, không đúng, trong lời nói của Diệp Phùng quả là mang hàm ý khác.
“Thằng chó! Mày mắng ai là chó hả?”
Diệp Phùng bình thản nhìn hắn: “Tôi tùy tiện nói vậy thôi, có gì mà anh phải kích động?”
“Mày… tao…”
Điền Thanh tức giận thở hồn hển, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, đều có thể hiểu được Diệp Phùng đang dùng phép ẩn dụ để chỉ anh ta là chó, nhưng anh ta cũng không có cách nào nói lại, vì chỉ cần anh ta đáp lại một tiếng, chính là trực tiếp thừa nhận bản thân chính là con chó mà Diệp Phùng nói đến.
Bí lời, Điền Thanh giơ tay lên, đàn em của anh ta liền vây quanh lấy Diệp Phùng, anh ta lạnh lùng nói: “Em trai à, anh đây nói chuyện không mồm mép như em, bất quá, hôm nay chắc phải mời em so với anh một trận cao thấp rồi. Nếu không, cho dù là mày hay là người nhà của mày, cũng không tránh khỏi nhìn thấy quan tài ngay trước mắt đâu.”
“Anh đang uy hiếp tôi sao?”
Con ngươi Diệp Hàm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Thứ mà anh ghét nhất trên đời chính là bị người khác uy hiếp.
“Đúng vậy! Tao đang uy hiếp mày đó, mày định làm gì tao?”
Điền Thanh kiêu ngạo nói, hoàn toàn không ý thức được chính mình đang mang tính mạng của bản thân ra đùa cợt.
Đường đường là Đế Sư Diệp Phùng vang danh thiên hạ, cớ nào lại sợ những lời uy hiếp hèn mọn này.
“y da, thật hết cách với anh, nếu anh %3D đã thành tâm thành ý muốn nếm thử mùi đau khổ, tôi cũng đành giúp anh toại nguyện.”
“Thằng nhãi ranh, đừng trách tụi tao không nhắc nhở mày, đàn em của tao ai cũng là tay đua có tiếng, hơn nữa liên tục ba năm qua đều giành á quân giải đua xe toàn quốc. Như chiếc Ferrari bên cạnh này, là do tuyển thủ cấp quốc tế chính tay nâng cấp, tính sơ sơ cũng đã không dưới tỷ chín mươi tỷ đồng.”
Sở Kiều Thanh đứng một bên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Điền Thanh là quý tử nhà giàu, chiếc xe của anh ta đúng là hàng hiếm, điều này không thể phủ nhận.”
Nghe được Sở Kiều Thanh cũng đồng ý với mình, đáy mắt Điền Thanh nhất thời lộ ra vẻ đắc ý, dùng gương mặt châm chọc nhìn chăm chăm vào Diệp Phùng: “Em trai, em chuẩn bị lấy cái gì đua với anh đây, chẳng lẽ là Beetle tồi tàn bên cạnh em đó hả? Ha ha…”
“Bằng không, mày qua đây quỳ xuống như con chó giữ nhà, lạy ông đây vài lạy, ông đây không chừng còn sinh lòng từ bi, cho phép mày tùy ý chọn một chiếc xe phía sau tao ra thi đấu.”
Diệp Phùng nhếch miệng cười: “Cái này không cần cậu chủ Điền lo lắng, nhưng mà tôi cần vài phút chuẩn bị.”
“Sao, muốn gọi người đem xe tới cho mày hả? Được thôi, chỉ cần mày chịu chơi theo luật của tao, đừng nói là vài phút, mấy tiếng tao cũng cho mày!”
Điền Thanh một lòng muốn thắng Diệp Phùng, hôm nay, phải làm cho Diệp Phùng mất hết mặt mũi trước mặt Sở Kiều Thanh.
Diệp Phùng bình thản đứng đó, vài phút sau liền thấy vài người mặc đồ công nhân màu cam, tay cầm thùng dụng cụ, vội vã đi về phía bên này.
“Thưa thầy!”
Người đi đầu tiến đến trước mặt Diệp Phùng, lễ phép nói.
Diệp Phùng nhìn về chiếc xe Beetle bên cạnh, hỏi: “Chiếc xe này có thể nâng cấp được không?”
Người đàn ông kia nhìn thoáng qua chiếc xe, chần chừ hai giây, sau đó gật gật đầu: “Không thành vấn đề!”
“Cần bao lâu?”
“Nửa tiếng là đủ.”
“Vậy giao lại cho mọi người.”
Nói xong, người đàn ông vung tay lên, những người còn lại giúp sức đem xe vào bãi đỗ xe, Điền Thanh có chút hoang mang không hiểu, buộc miệng hỏi: “Thằng nhãi, mày định bày trò gì đây?”
Diệp Phùng hờ hững đáp: “Nâng cấp xe!”
“Cái gì?!”
“Nâng cấp xe!”
Mọi người đều giật mình, sau đó bật cười ha hả!
Điền Thanh cười không ngừng được: “Ha ha….. Mày muốn chọc tao cười chết hả? Nếu như là bậc thầy nâng cấp xe đua, ai mà không có tiếng tăm lừng lẫy? Mày cho là từ nơi khỉ ho cò gáy nào đó kiếm về đây mấy tên thợ cơ khí như thế này là có thể nâng cấp xe đua hả? Đừng có làm ra vẻ chuyên nghiệp nữa, đến lửa cũng đốt không cháy kia kìa!”
Diệp Phùng không đề ý đến sự châm biếm của bọn họ, chưa đến nửa tiếng sau, chiếc Beetle được đưa từ bãi đỗ xe ra, nhìn sơ qua bên ngoài, có vẻ chẳng khác gì so với ban đầu.
“Thế nào?” Diệp Phùng mở miệng nói.
Người đàn ông lau vừa lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, vừa kiên định gật đầu: “Thầy yên tâm đi, không thành vấn đề!”
“Chúng mày xem tụi nó kìa, sửa cả ngày mà chẳng khác gì ban đầu!”
Điền Thanh dùng ánh mắt như bị bệnh thần kinh nhìn chằm chằm người đàn ông: “Muốn nâng cấp xe đua, không nói đến việc thay đổi toàn bộ linh kiện bên trong, nếu muốn thay đổi một vài bộ phận bên ngoài cần ít nhất mấy tiếng đồng hồ, thậm chí, mất vài ngày cũng là điều bình thường. Con xe này của tao, là tự tay bậc thầy nâng cấp xe đua nức danh châu Âu James tự tay sửa sang, ước chừng ba ngày ba đêm mới hoàn thành!”
“Mày gọi tới đây mấy thằng công nhân, đừng nói với tao là chúng nó đem bánh xe bơm cho căng lên rồi nói là nâng cấp xong rồi đấy nhé.”
Những người có mặt nghe vậy liền cười cợt không ngừng, thế nhưng Sở Kiều Thanh đứng một bên nhìn, sâu thẳm trong đôi mắt yêu kiều ánh lên một tia sáng rực rỡ. Người thầy mà cô ái mộ từ trước đến nay đều có thể nắm chắc phần thắng trong
Diệp Phùng không để ý đến những lời châm chọc kia, thản nhiên mở miệng nói: “Nếu là trận đấu, vậy phải có tiền đặt cược, nếu anh thua thì sao?”
“Tao không bao giờ thua mày đâu!”
Điền Thanh đắc thắng nói.
“Vậy nếu như thua thì…”
“Nếu tao thua, tùy ý mày muốn sao cũng được.”