Đảo Hạ Long được coi là một hòn đảo độc lập, hội Tam Hoàng là vua thống trị tuyệt đối của hòn đảo này.
Đoàn Mặc Hiên hoạt động mấy chục năm, tạo ra Đảo Hạ Long toàn bộ giống như hoa viên phía sau nhà mình, kín không lọt gió.
Nơi này không chỉ là căn cứ lớn nhất của hội Tam Hoàng, mà còn là trung tâm quyền lợi và tài lộc của hội Tam Hoàng!
Giờ phút này, trong tổng bộ của hội Tam Hoàng, người đứng chật ních, trên mặt mỗi người đều có biểu tình khác nhau.
Ngưng trọng, bình thản, nhưng nhiều nhất lại là khinh thường.
Người đứng đầu chính là hội trưởng của hội Tam Hoàng, người đồ đệ từng bị Diệp Phùng vứt bỏ, Đoàn Mặc Hiên!
“Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
Một tên đàn em có dáng người thô kệch bước ra, cung kính nói: “Hội trưởng, tất cả mọi người đều đã được sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần Diệp Phùng dám tới, tuyệt đối khiến cho hắn không thể rời khỏi đảo Hạ Long.”
“Đã hỏi thăm tung tích của hắn chưa?”
“Đã hỏi, hắn thuê một chiếc thuyền, đang chạy về phía chúng ta, dự kiến tối nay sẽ tới nơi này.”
Ánh mắt của Đoàn Mặc Hiên ngưng tụ: “Mang theo bao nhiêu người?”
“Căn cứ vào tình báo của chúng ta truyền đến, cộng thêm cả Diệp Phùng, chỉ có hơn trăm người, hơn nữa, không có bất kỳ vũ khí nóng hủy diệt hàng loạt nào.” “Hừ! Thật sự là kiêu căng, ngông cuồng, chỉ có hơn một trăm người, mà dám xông vào hội Tam Hoàng của chúng ta?”
Phía dưới của Đoàn Mặc Hiên, một tiếng cười lạnh khinh thường vang lên, những người còn lại cũng nhao nhao phụ họa: “Đúng vậy! Một trăm người thì có ích gì, hơn một nghìn anh em của hội Tam Hoàng chúng ta, cho dù mỗi người một ngụm nước bọt, cũng có thể dìm chết bọn chúng.”
“Hôm nay để cho bọn chúng biết sự lợi hại của hội Tam Hoàng chúng ta.”
“Đều im miệng cho tao.”
Đột nhiên, Đoàn Mặc Hiên quát lớn một tiếng, tất cả âm thanh đột nhiên dừng lại.
Một đôi mắt âm u, đỏ bừng nhìn lướt qua mọi người, khóe miệng của Đoàn Mặc Hiên lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Chúng mày cho rằng đó là ai?”
“Đó đã từng là thầy của tao, là người đích thân dạy tao…”
Trong lúc nói chuyện, Đoàn Mặc Hiên chậm rãi giơ tay phải lên, bàn tay giả chế tạo bằng thép tinh luyện, lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
Trong mắt hắn, hiện lên cảm xúc phức tạp sâu sắc, có kính trọng, có nhớ, nhưng nhiều hơn lại là một tia thù hận không cách nào che giấu được.
“Thầy à, thầy có biết không?”
“Mỗi khi nhìn thấy tay phải của mình, tôi có thể nhớ lại tất cả những gì thầy đã từng làm đối với tôi…”
“Mười mấy năm nay, tôi không lúc nào không nhớ đến thầy…”
Nhìn bộ dáng điên cuồng của Đoàn Mặc Hiên lúc này, tất cả đàn em đều cảm thấy lạnh sống lưng, không dám nói ra nửa tiếng.
Đã từng kính trọng đến mức nào, bây giờ hận thù đến mức đó.
“Truyền lệnh xuống, mọi người không được sử dụng vũ khí nóng, bắt sống Diệp Phùng! Tuyệt đối không làm hắn bị thương, một sợi tóc của hắn cũng không được đụng vào.”
“Rõ.”
Tối nay gió biển rất lạnh, nhưng trong lòng Diệp Phùng cũng vô cùng lạnh lẽo.
Đó là lửa giận vô tận, mang theo sự lạnh lẽo, ánh mắt của anh như ngọn đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm hòn đảo đã xuất hiện trước mắt, trong lòng tràn ngập ý muốn giết người.
Người của hòn đảo này, tham gia vào việc độc ác như buôn bán người, không có một ai là người vô tội cả.
Trẻ em đã từng bị bọn chúng buôn bán, một gia đình hạnh phúc đã từng bởi vì bọn chúng mà tan vỡ, ông trời có mắt, hôm nay đã đến lúc phải chuộc tội rồi.
Xuống thuyền, lên đảo.
Một trăm người xếp hàng chỉnh tề, trên mặt mỗi người đều chớp động ánh mắt như hổ như sói.
Một trăm người này chính là bộ đội đặc chủng tinh anh được chọn ra từ trong bảy Quân Khu.
Mỗi người, đều có thể lấy một địch mười. Diệp Phùng đứng ở phía trước, một trăm người đứng ở phía sau, một luồng sát ý tỏa ra, nhất thời bao phủ hòn đảo nhỏ này.
Nhìn khu rừng rậm phía trước không nhìn